Tố Dĩ cũng phát hiện ra được, cuống quít khấu đầu, “Vừa rồi nhận ra Vinh đại tổng quản cũng không phải vì nhớ được ngài ấy, nô tỳ được biết trực đêm tại Dưỡng Tâm Điện chính là Đại tổng quản, Đại tổng quản lại đội ngọc chóp mũ màu đỏ, thể diện độc nhất cả cung. Nô tỳ không có bí quyết nào khác, chỉ dựa vào hai điểm này mà đoán. Nếu Đại tổng quản thay y phục của thái giám bình thường, nô tỳ vẫn không nhận ra như thường. Cho nên…” Nàng rùng mình, “Nô tỳ không phải cố ý giả vờ không nhận ra Vạn Tuế Gia, lần trước ở Càn Thanh Cung mạo phạm thánh giá, nô tỳ ở trước mặt Vạn Tuế Gia không có lá gan ngẩng đầu, cho nên không thể nhìn thấy thiên nhan, trong phủ Công gia xem như là lần đầu tiên đối mặt với Vạn Tuế Gia…”
Nàng nói năng có phần lộn xộn, nhưng ý tứ Hoàng đế đại khái nghe hiểu, dù sao chính là kiếm cớ lấp liếm cho tính trì độn của nàng, muốn một mình mình chết, không muốn liên lụy đến người nhà, xem ra cũng là người có tình có nghĩa. Hắn liếc nhìn nàng một cái, nàng cúi rạp đầu trên mặt đất, cổ áo được khảm viền hơi hé mở, ánh lửa chiếu vào hõm cổ, cần cổ thon thon, một loại ý vị yếu ớt kỳ dị. Trong mắt hoàng đế ánh lên vẻ khinh miệt, ngày trước Hoàng thái hậu cũng dựa vào những thứ nhỏ nhặt không đáng kể này đến mê hoặc Hoàng phụ a! Không thể phủ nhận là rất đẹp, nhưng khi hắn nhớ tới lúc ngạch niết bị bệnh, Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/210280/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.