Cuộc sống thư thái bao giờ cũng vút nhanh, cho dù khó bỏ khó dứt cách mấy, Hoàng đế không phải người triền miên trong nội cung, gánh trên vai hắn có trách nhiệm, có sứ mệnh mà hắn nên phải hoàn thành.
Ngày mùng mười, cơn mưa tuyết dai dẳng mấy ngày cuối cùng đã kết thúc, đến ngày mười hai khí trời đã tốt. Canh năm thức dậy ngó về hướng đông, trong màu xanh vỏ cua trộn lẫn chút màu tím, nghĩ đến Vạn Tuế Gia khởi hành hẳn là thuận thuận lợi lợi đây. Tố Dĩ trang điểm xong rồi đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, sau khi trở về ngồi dưới cửa sổ phía nam tần ngần nửa canh giờ, nhớ ra hắn hôm nay phải đi, tâm tình rất sa sút. Những hai tháng không thể gặp, lo lắng hạ nhân bên cạnh hắn chiếu cố không chu toàn, lo hắn làm việc không biết ngày đêm quên ăn quên ngủ. Hắn đi nàng không thể đưa tiễn, Hoàng đế xuất môn muốn tế bái Thái Miếu, chúng triều thần tiền hô hậu ủng, hắn cũng không thể nhín ra chút thời giờ đến nói lời tạm biệt với nàng.
Đồng hồ tây dương trên bàn tích tắc chạy, đứa bé trai nhỏ xíu mọc hai cái cánh xoay tròn, xoay đến thời điểm, cái chuông đồng bên dưới vang lên đinh đoong, đã là giờ Thìn hai khắc rồi. Nàng đứng lên, ngước đầu nhìn mặt trời mới nhú mà mếu máo, thương tâm đến muốn khóc. Hắn đã đi rồi không chừng! Lần này là vi phục xuất tuần, không có pháo mừng nhạc vang, lặng lẽ ra khỏi Tử Cấm thành, trước khi đi không hề đến nhìn nàng.
Lan Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214616/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.