Triều phục cầm về rồi, sờ soạng trong trong ngoài ngoài một lượt, không có. Một đêm này hắn cũng không biết trải qua làm sao, hồi trước đến Vân Nam điều tra vụ án cướp bóc, lúc cửu tử nhất sinh cũng chưa từng bất an như vậy. Làm Hoàng đế mà ra nông nỗi này, không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.
Canh năm trống vang, người hầu hạ của Ngự tiền chờ dưới hành lang, chờ người trực đêm bên trong ra lệnh một tiếng liền đi vào. Đang mùa rét đậm, lại có tuyết rơi, khắp nơi lạnh đến mức đóng băng. Một hàng người xuôi tay đứng hầu, im thin thít, không giống như còn sống, chỉ như vật điểm xuyết thêm cho vườn ngự uyển này mà thôi. Hoàng đế giờ mẹo thức dậy, làm nô tài giờ dần ba khắc đã phải ở bên ngoài đợi lệnh. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì muốn mất mạng chứ chẳng chơi. Cứ đứng yên đó không cho phép động đậy, đợi đến khi trong phòng gõ nhịp, tay chân cũng sắp không cử động được.
Rốt cuộc rèm cửa vén lên, Vinh Thọ ra cửa ra hiệu, người hầu hạ sáng sớm vội xếp thành hàng tiến vào tiền sảnh. Tố Dĩ đi đầu, vén màn là việc của nàng, ngày ngày nghênh đón Vạn Tuế Gia xuống giường, cần phải vui vẻ, tỏ vẻ mỗi ngày đều là một bầu không khí mới. Nàng mím môi, kỳ thật cười không nổi, mà phải buộc chính mình vờ cao hứng. Tại trước giường quỳ xuống đất dập đầu, giòn giã thỉnh an, “Vạn Tuế Gia vạn thọ vô cương!” Đứng lên đi đến vén màn hoàng lăng, tay vừa đưa tới, chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214582/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.