Xào thêm hai ván bài, Thái hoàng thái hậu mượn cớ thoát thân đi ra ngoài, mang theo quý phi đi vào trong hậu điện. Quý phi ân cần dìu đỡ, “Lão tổ tông cẩn thận bước chân, trên gạch kết băng rồi, đường trơn lắm đấy.”
Thái hoàng thái hậu còn lăn tăn lời thị nói, vừa đi vừa nói, “Không cần dài dòng, có chuyện gì nói mau. Đằng trước còn có khách đấy, bỏ người ta ở đấy không ra gì cả.”
Quý phi vâng dạ, đỡ bà vào noãn phòng ngồi lên bảo tọa xong, mới hạ giọng nói, “Lão tổ tông có biết biểu muội con hầu hạ ở ngự tiền, lần này hộ tống theo đến Nhiệt Hà, mang về không ít tin tức.” Nói rồi dừng lại, thấy Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn thị, vội lái đề tài, “Lão tổ tông khoan hãy tức giận, nô tỳ không dám sai người ngó chừng Vạn tuế gia, quy củ trong cung nô tỳ hiểu mà. Đây còn không phải là đúng lúc ư, muội muội con đến chỗ con thỉnh an, thuận miệng nói ra. Nô tỳ nghe mà kinh hãi, mới vội vã đến chỗ Lão tổ tông ngài, Lão tổ tông nghe cũng sẽ giật mình cho coi.”
Thái hoàng thái hậu nhỏm người lên, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, “Là nói cái gì, ngươi nói đi.”
Quý phi nói, “Vạn tuế gia trước nay hiếu thuận nhất, bây giờ hồi cung không đến gặp Lão tổ tông, không phải là bởi vì bận rộn, mà là không có cách nào đấy ạ.” Thị chỉ chỉ xuống phía dưới, “Gặp phải bão tuyết, ngủ ở trong núi một ngày một đêm, còn bị bẫy kẹp thú kẹp thương chân.”
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214579/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.