Vó ngựa dồn dập, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Hoàng đế tung người xuống ngựa, Quỳnh Châu vội nghênh đón, nhún người nói, “Chủ tử một đường vất vả, nô tỳ đã chuẩn bị canh nóng cho ngài, ngài tắm rửa một chút, xua bớt mệt mỏi đi ạ. Na Trinh cũng đã pha trà xong, một lát sẽ sai người đưa vào phòng trong.”
Hoàng đế không đáp lại, người xưa nói vua nào triều thần nấy, hôm nay những vương gia nội ngoại Mông Cổ đến đây vài vị là tân nhiệm, đối với bãi săn không quen thuộc, hoàng đế cũng vui vẻ làm người dẫn đường cho họ. Cầm roi ngựa chỉ điểm, dùng tiếng Mông Cổ giải thích, “Bãi săn Mộc Lan là một bãi săn trong bảy mươi hai bãi, phía bắc còn có Tương Quân Phao Tử, mười hai toà quân doanh, là một thắng cảnh săn thú bốn mùa rõ rệt. Năm xưa Liêu đế gọi nó là Thiên Lý Tùng Lâm (ngàn dặm rừng thông),đến triều Đại Anh thì đổi tên thành bãi săn Mộc Lan.”
Các vị vương gia thưa dạ đáp lời, “Như vậy thỉnh giáo Đại Bác Cách Đạt Hãn, từ “Mộc Lan” này xuất xứ từ đâu?”
Hoàng đế cười một cách trời quang trăng sáng, “Cũng do ngôn ngữ Mông – Mãn bất đồng, chẳng trách các ngươi hỏi. Mộc Lan ở Nam Uyển chúng ta có ý là săn nai, dụ ra để giết, giả làm nai đực, huýt sáo thu hút nai cái.” Sực nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Quỳnh Châu, “Chỉ có hai người các ngươi sao?”
Quỳnh Châu thoáng sững sờ, mới hiểu ra hoàng đế đang tìm Tố Dĩ. Cơ hội ngàn năm một thuở, vội thưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214561/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.