*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tố Dĩ sở trường khác thì không có, chỉ có một thân thể tốt. Bệnh đến nhanh đi cũng nhanh, hàn khí xâm nhập, uống hai bát thuốc thải ra mồ hôi là đã đỡ bảy tám phần. Bấy giờ đang ngồi trên giường sưởi ăn cháo đường đỏ, trên trán quấn khăn bông, trông có chút buồn cười.
Nữu Tử ngồi trên băng ghế cười, “Phẩm Xuân ở Đồng Sử làm thuộc hạ thì uổng quá, đáng lý ra nên phái nàng đến đông tây lục cung làm bảo mẫu mới phải, xem nàng ấy hầu hạ cô này, cứ như bà mẹ đang ở cữ vậy!”
Tố Dĩ liếc xéo nàng ta, “Cô lại nói bậy đi, chờ tôi xuống giường được, đến lúc đó cô có quả ngon để ăn.” (kết quả tốt)
Nữu Tử không để ý tới nàng, “Lúc trước mê sảng, cô nói gì cô còn nhớ không?” Nàng kéo băng ghế vang kít~, liếc mắt nhìn nàng, “Cô nhắc tới một người, đoán thử là ai?”
Tố Dĩ trong lòng nhảy dựng, “Ai? Đừng nói là Thúy Nhi nhé, nhắc tới người chết không hay ho đâu.”
Nữu Tử cười hắc hắc, “Làm gì có! Tốt xấu gì cũng nhắc tới nam nhân nha, mới đáng cho ta nói nha. Nghĩ kỹ lại chút đi, nghĩ về hướng tốt ấy.”
Tố Dĩ trong lòng đánh thót, thầm nghĩ lẽ nào là Vạn Tuế Gia! Nếu thật thế, đó không phải là trúng tà hay sao? Lại đề phòng Nữu Tử nói mấy chuyện lung tung, dứt khoát giả ngu cho xong, “Ta có chút ấn tượng, là Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214543/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.