Hành trình vẫn chiếu như cũ, pháp giá (xa giá của vua) của Hoàng đế đã bố trí xong, vài tổng lĩnh đại thần sau khi tan triều nghe nói hoàng đế muốn đến Sướng Xuân Viên, một đám nhao nhao xông lên đòi đi cùng, ôm ngực mà miên man cảm khái rằng, nhớ Thái Thượng Hoàng, nhớ đến tim gan đều đau, lần này nhất định phải đến viên thỉnh an hỏi han sức khỏe ông mới được. Hiếu tâm của thần tử mà, Hoàng đế nào có đạo lý không nhận cho được. Thế là kêu chuẩn bị thêm vài con ngựa lớn, Chương Kinh Môn mở đường phía trước, quân thần ra khỏi Ngọ môn liền nam tiến, thẳng hướng Sướng Xuân Viên.
Hoàng đế ngồi trên kiệu, trước sau mười mấy thị vệ mang đao hộ giá, Vinh Thọ và Trường Mãn Thọ một trái một phái đỡ bên kiệu, Vinh Thọ ở ngoài cửa sổ thấp giọng hồi bẩm, “Chủ tử, nha đầu Tố Dĩ kia bị bệnh, còn cho người đến truyền lời, một cung nữ trong phòng đang sắc thuốc cho nàng! Lại gần xem chừng, thấy run lập cập như bị bệnh sốt rét, nói hôm nay không thể tùy giá, bèn xin kiếu với chủ tử gia.”
Trong kiệu im ắng không lên tiếng, cũng không biết Hoàng đế có nghe thấy hay không. Một hồi thật lâu sau mới vọng ra một câu, “Quả là nuông chiều thành tính, ‘mỏ ưng chân vịt, giỏi ăn không giỏi làm’.”
* mỏ ưng chân vịt, biết ăn không biết làm: mỏ ưng sắc bén, nhưng chân vịt có màng không quắp mồi được, ý chỉ người biết ăn không biết làm.
Một câu ngạn ngữ dân gian lại xuất ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-luoc/1214541/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.