Hậu viện hoa nở sáng lạn, Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đang ngồi bên bàn đá, trên bàn trà xanh vẫn bốc hơi nghi ngút. Nói cười ôn hòa, ánh nắng xuyên qua tàng hoa chiếu trên gương mặt hai người vẫn chẳng tìm ra dấu vết của năm tháng, dường như mỹ mạo vẫn như xưa không đổi, khuynh thành tuyệt thế.
"Trữ di, Đoan di là người đẹp nhất Tuyết nhi từng gặp được a...", giọng nữ hài tử non nớt trong vắt vang lên, phía xa là Tô Mộc Tuyết đang chạy tới. Tô Mộc Tuyết đã lớn hơn nhiều rồi, quả thực gương mặt rất giống phụ thân, thanh lệ thoát tục nhưng phảng phất khí khái anh tuấn sáng lạn.
"Tuyết nhi đến rồi sao?", Trữ Tử Mộc đưa tay vẫy Tô Mộc Tuyết lại gần, đứa trẻ liền nghe lời chạy tới đứng bên nàng, nhu thuận ôm cánh tay nàng làm nũng.
"Trữ di không muốn Tuyết nhi đến a?"
"Sao có thể không thích chứ, có con tới, nơi này cũng náo nhiệt thêm chút. Nhưng chính là sợ con chạy loạn cả ngày, làm phụ thân lo lắng thôi"
Nghe Trữ di nói, Tô Mộc Tuyết cười giảo hoạt, "Phụ thân đã xuất chinh rồi Tuyết nhi mới trốn qua đây, ở đây tự do hơn ở phủ Tướng quân nhiều lắm!"
"Tính tình Tuyết nhi dường như có mấy phần giống với muội ngày xưa đây", Đoan Nhược Hoa thản nhiên nhận xét một câu.
"Giống Trữ di thì tốt rồi, sau này Tuyết nhi nhất định sẽ trở thành một đại đại mỹ nhân nha", Tô Mộc Tuyết khéo ăn khéo nói, Trữ Tử Mộc thực sự hài lòng lời này, ánh mắt cong như trăng non.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364465/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.