Ngày hôm đó, Thanh Sanh đang ngồi trong thư phòng xem sổ sách, gần đây tửu lâu làm ăn rất khá, tiền tài chảy về không ngớt, nàng đang tính toán muốn mở lại Tư Nhược Trai viện, nhưng từ nay cũng chỉ bình thơ ca nhạc họa mà thôi, không dính líu đến triều chính vẫn tốt hơn.
Vừa buông bút đã mơ hồ nghe thấy tiếng đàn du dương từ tiền viện truyền vào, Thanh Sanh đứng dậy, đẩy cửa nhìn ra, thấy được ở phía xa, cây lê theo gió đưa hương tới đây. Dưới tán cây, Đoan Nhược Hoa một thân bạch sam, ngón tay mảnh khảnh lưới trên dây dàn, tiếng đàn thánh thót êm tai, trong trẻo thản nhiên mà vô cùng dễ chịu. Trữ Tử Mộc một thân váy dài giáng hồng, mép váy phất lên, gót chân uyển chuyển lướt trên hoa lê trên mặt đất, từng động tác phiêu dật như tiên tử. Một màn này quả thật đẹp vô cùng, khiến cho Thanh Sanh không khỏi đắm chìm trong mỹ cảnh, tựa cửa ngắm nhìn, sau đó xoay người về phòng lấy trường tiêu bạch ngọc, họa theo tiếng đàn của Đoan Nhược Hoa mà tấu lên một khúc. Đàn sáo hòa nhau, yên bình hòa hợp, Đoan Nhược Hoa đưa mắt về phía Thanh Sanh cười khẽ, ánh mắt chất chứa nhu tình. Tà váy của Trữ Tử Mộc phất lên theo gió, mũi chân kiễng lên xoay vòng lướt tới trước Thanh Sanh, níu lấy ánh mắt nàng. Thanh Sanh nghĩ tới, cuộc đời nàng lại có thể có ngày hôm nay, quả thật có phải chết cũng không tiếc.
Vừa khi tiếng đàn kết thúc, Thanh Sanh đang muốn đi ra đã thấy Vân Khuynh từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364450/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.