Tà dương khuất bóng, sắc chiều ảm đạm, bên ngoài cửa cung vẫn còn hai bóng hình cô quạnh đang chờ đợi. "Phu nhân, chúng ta quay về khách điếm chờ đợi thôi, đêm xuống gió lạnh", Lâm Hà thấy sắc mặt Trữ Tử Mộc đã tái đi, mở miệng khuyên nhủ. "Không cần, ta ở đây đợi", Trữ Tử Mộc không quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhất nhất chăm chú hướng về phía đại môn, càng gần lúc cửa cung đóng, cỗ bất an lo lắng trong lòng nàng càng lớn hơn. Lâm Hà chỉ còn có thể tới xe ngựa, lấy cho nàng cỗ trường bào phủ thêm. "Lấy cả cho Thanh Sanh nữa", Trữ Tử Mộc phân phó, ôm trên tay trường bào màu tro của Thanh Sanh mà Lâm Hà vừa đưa tới, bàn tay không tự chủ được mà gắt gao nắm lấy chất vải dày dặn. Cứ đứng như vậy, ánh mắt dõi về phía cánh cổng đỏ thắm đã dần chìm trong hoàng hôn, ngóng trông từng giây từng phút. Rốt cuộc ở nơi xa cũng xuất hiện một tia sáng le lói phát ra từ đèn lồng đỏ trên tay một thân triều phục Thái giám, theo sau là thân ảnh mãng bào ngọc quan, khiến cho mi tâm Trữ Tử Mộc cũng giãn ra, thả lỏng tâm tư. Thái giám dừng lại trước cửa cung, đứng đó chiếu đèn lồng cho người phía sau rời khỏi, mà người này, vì đang cúi đầu nên từ xa nhìn lại không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể cảm nhận được sự ảm đạm tịch liêu. "Thanh...", Trữ Tử Mộc gấp gáp tiến lên, lo lắng mà mừng rỡ, đang muốn khoác trường bào lên vai người kia, nhưng không ngờ nàng lại không cả ngẩng đầu, một đường đi tới nhấc chân lên xe ngựa, khiến cho động tác của Trữ Tử Mộc đông cứng lại trên không trung, rồi chần chừ một khắc, chỉ có thể xoay người theo nàng lên xe ngựa. "Lâm Hà, tới trạm dịch liền truyền tin về Tô Châu, nhanh chóng đóng cửa Tư Nhược Trai viện, niêm phong Cố phủ, tiễn hết khách nhân. Tư quân trong Cố phủ, nói bọn họ về Mạc Bắc đầu quân cho Hắc Hổ quân đi, chúng ta khởi hành đi Đông Ngu!", ngữ điệu thâm trầm không cảm xúc nhưng mang theo giọng mũi nồng đậm của Thanh Sanh cất lên, như sét đánh ngang tai vang trong xe ngựa. "Cố huynh đệ, nhưng hết thảy đây đều là tâm huyết của ngươi a...", Lâm Hà không thể tin, nhẹ giọng khuyên nhủ. "Điều ta đã nói liền lập tức thực hiện!", Thanh Sanh bộc phát tức giận quát lên, mà Lâm Hà từ trước tới nay đều chỉ thấy một Cố học sĩ tao nhã nội liễm, nay lại phát hỏa như vậy, hắn cũng không nói thêm lời nào, quay người rời khỏi xe ngựa, mau chóng dắt ngựa trở về trạm dịch. Trữ Tử Mộc ngồi bên Thanh Sanh, chỉ thấy người kia đưa tay bao phủ che đi khuôn mặt mà không nói lời nào, đành đứng dậy rồi quỳ xuống trước nàng, mở ra đôi tay đang che đi khuôn mặt. Con ngươi đỏ ngầu, mi mắt sưng lên, đường nét tinh tế sắc nét trên gương mặt cũng đã nhòa đi theo nước mắt, tựa như nàng đã trở lại làm nàng của ngày ấy ở Ngô Trạch sơn. Trữ Tử Mộc lấy ra một khăn lụa từ trong vạt áo, thay nàng lau đi dòng nước mắt đang không ngừng tuôn ra, mà Thanh Sanh thấy được dung nhan Trữ Tử Mộc xuất hiện trước mặt, lúc này trong ánh mắt vốn đang ảm đạm như tro tàn mới hiện lên vài tia sinh khí, lấp lóe lên trong không gian tĩnh mịch. Xe ngựa dừng lại trước trạm dịch, Thanh Sanh cuống cuồng như thể đã phát điên nhảy khỏi xe ngựa, mà Trữ Tử Mộc vẫn luôn nhất nhất theo sau nàng. Bước chân lảo đảo, nàng xông vào tửu điếm, ném ra vài thỏi bạc rồi ôm một chồng rượu trong tay, không nói không rằng liền quay lại xe ngựa. Một ngụm thật lớn rót vào trong miệng, sắc mặt đang trắng bệch nhanh chóng trở thành đỏ hồng. "Tử Mộc, cho phép ta... chỉ một hôm nay thôi... cho ta say, thật say có được hay không...", vừa lẩm bẩm vừa không ngừng đưa rượu lên môi, nhưng chỉ qua vài ngụm thân hình nàng đã lung lay lảo đảo mà ngã vào trên giường, cả khuôn mặt đã đỏ bừng. "Sau này... sau này ta dẫn nàng tới Đông Ngu xem biển lớn, tới Tây Đô xem hoa nở... chúng ta lưu lạc chân trời góc bể, không màng thế sự...", Thanh Sanh ngửa đầu nhìn trần, tay vẫn còn đang cầm vò rượu, vừa nói vừa cười mà nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, thấm trên nệm gấm. Trữ Tử Mộc thở dài, gượng Thanh Sanh dậy, ôm nàng tựa trong lòng mình, để cho nàng khóc cười tùy ý, dù nàng có bộc phát quát mắng, cũng đều không rời đi. - -- Thời gian trôi như nước chảy, lại đã qua hơn một năm nữa rồi. Năm nay đã là Cảnh Hoằng đế năm thứ ba, Hoàng đế mới mười lăm tuổi đã tỏ rõ là một bậc thánh hiền minh quân, không ngừng cho thay đổi pháp chế, chiêu mộ hiền tài, Đại Chu lại càng hưng thịnh. Bách tính an cư lạc nghiệp, quân đội giữ kỷ luật nghiêm minh, giặc ngoại lai đều không dám khinh nhờn. Đầu năm nay Khương quốc, Yết tộc nơi phía Bắc trường thành đều đã tự động quy hàng, dâng sớ xin lập vương, lễ lớn của Đại Chu đều cống nạp trân bảo cho mẫu quốc. Từ khi Tiên hoàng Cảnh Đồng đế hoăng, đây là năm đầu tiên trong chính sử không có hơn hai dòng đề cập tới Thái hậu Đoan thị vốn đang buông rèm nhiếp chính, chỉ một mực khen ngợi Cảnh Hoằng đế thánh minh, chép rằng, "Cảnh Hoằng đế Chu Kỳ Lân năm thứ ba, hào Hoằng Dư, triều chính vững mạnh, thiên hạ cường thịnh, là thời điểm Đại Chu phát triển rực rỡ nhất". - -- Hoàng cung Chu triều, Khôn Ninh cung. Trong bóng tối hôn ám ảm đạm lấp lóe lên ánh nến yếu ớt, tia ánh sáng lại càng nhỏ bé trước vẻ diễm lệ trong tẩm cung. Bên ngoài, một đám đông cung nữ cùng thái giám đang quỳ thành hai hàng, quy củ chuẩn chỉnh, cúi đầu lắng nghe tiếng ho khan thi thoảng lại truyền ra ngoài từ bên trong. "Thái hậu giá lâm!". Đương kim Thái hậu Đoan thị, đầu đội mũ phượng ba tầng minh châu, trên người khoác một thân phượng bào chỉ đen, gò má nhọn đi vì gầy, qua lớp phượng bào cũng đoán được nàng gầy đến thế nào. Mỹ mạo của nàng vì tinh thần không tốt mà cũng kém đi mấy phần, nhưng con ngươi trong trẻo thanh lạnh vẫn phát ra tia uy lệ khiến người khác không dám nhìn thẳng. Theo sau là một đoàn cung nữ cùng Thái giám, nàng nhấc nhanh bước chân, chạy vào tiền điện Khôn Ninh cung. Trang sức trên búi tóc phản chiếu ánh nến lập lòe, tỏa ra thứ ánh sáng hư ảo ra khắp tẩm cung. Trên giường, Thái hoàng Thái hậu đang nằm đó, thần sắc như tro tàn, đôi môi khô khốc cũng thành vô sắc, thi thoảng lại ho khan mấy tiếng thật nặng nề. Đoan Nhược Hoa lẳng lặng ngồi xuống bên giường, nhận lấy chén thuốc đang trên tay cung nữ đang quỳ một bên, đưa một thìa thuốc tới bên môi Thái hoàng Thái hậu, nhẹ giọng, "Mẫu hậu, uống thuốc thôi". Nghe được giọng của Đoan Nhược Hoa, ánh mắt Thái hoàng Thái hậu mới tỉnh táo hơn chút, kéo về một tia sinh khí, để cung nữ dìu mình ngồi dậy. Ánh mắt sắc bén khi xưa nay đã mờ đục, dung nhan vốn được chăm sóc kỹ lưỡng giờ cũng phai tàn rất nhiều, nàng chậm rãi mở lời, thoát ra hơi thở mong manh, "Nhược Hoa, ngươi đến thăm ai gia, có phải là ngươi đã không còn hận ai gia hay không?", bàn tay Thái hoàng Thái hậu có chút run rẩy phủ lên tay Đoan Nhược Hoa, cảm nhận được bàn tay trắng nõn nhưng đã gầy đến lộ cả xương, hiện cả gân xanh, so với người bệnh nằm giường cũng không khá hơn là mấy. "Mẫu hậu, uống thuốc thôi, uống thuốc mới có thể khá hơn", Đoan Nhược Hoa hoảng như không nghe thấy, chỉ tiếp tục khuyên bảo. "Sức khỏe của ai gia, bản thân ai gia rõ nhất... Chỉ sợ là... không còn nhiều thời gian nữa...". Đoan Nhược Hoa thấy nàng không muốn uống thuốc cũng chỉ có thể đặt chén thuốc trở lại khay, rồi cầm lấy tay nàng, "Mẫu hậu, đã ba ngày người không ăn cơm, lại cho cung nữ thái giám quỳ bên ngoài suốt ba ngày, thế này là vì nguyên nhân gì?". "Nếu ai gia không làm như thế, ngươi sẽ tới thăm ai gia sao? Trong lòng ngươi vẫn luôn oán hận ai gia, ngươi cho rằng ai gia không biết?" Đoan Nhược Hoa nhẹ lắc đầu, nhưng lại hờ hững cười lạnh, "Hết thảy đều là số phận của thần thiếp, mọi chuyện đều đã được an bài, thần thiếp sao có thể trách ai". Thái hoàng Thái hậu thấy bộ dạng không ra hình người của Đoan Nhược Hoa, không khỏi cảm thấy đau lòng cho nàng, đưa ban tay nhè nhẹ vỗ về sườn mặt nàng. Ngón tay cảm nhận được vẻ gầy gò khô héo, gò má đều đã nhô lên, cằm cũng nhọn đi, đây không phải là chỉ một ngày một đêm tiều tụy mà thành, làm thế nào mà một người có thể tự tra tấn mình thành bộ dạng này, điều này không phải ai cũng có thể hiểu. "Nữ nhân Đoan gia, một khi lòng đã vướng tơ, linh hồn cũng như bị nhập ma chướng... Không lường được tình kiếp đáng sợ tới thế nào, không lường được bản thân sẽ đau khổ tới bao nhiêu...", Thái hoàng Thái hậu yếu ớt thở ra từng lời, ngữ khí lại mang theo tia cảm thán. Đoan Nhược Hoa đối mắt với nàng, từ trong con ngươi mờ đục của nàng lại nhìn thấy một dung mạo khác, rồi trên gương mặt nàng đột nhiên lại hiện lên tia lưu luyến. Khóe miệng nàng kéo ra một ý cười, chậm rãi mở miệng, "Thân di của ngươi tên Đoan Linh Nguyệt, Linh Nguyệt, ánh trăng đầy linh tính nhưng vẫn luôn thanh lạnh... Ánh trăng trên kia dù có sáng lạn bao nhiêu, chỉ cần nàng cúi đầu cũng đủ để mất đi nguyệt quang vốn có...". - --Hết chương 138--- Editor lảm nhảm: Từ chương sau bắt đầu nói về đoạn tình cảm thăng trầm của Thái hoàng Thái hậu, nhà đài khuyên thật lòng là quý zị nên đón xem, đừng vì nó là phiên ngoại mà bỏ. Mấy chương ngoại truyện này thôi nhưng đủ để định nghĩa cái gì mới đích thực là "tình yêu giữa các phi tử" nơi lục cung, cái gì là hiện thực tàn nhẫn, cái gì là bách hợp trong cung đấu. Đối với một người hay đọc cung đấu, xem cung đấu, khá hiểu cung đấu như tui thì tui đánh giá cao phần ngoại truyện này còn hơn cả bản thân chính truyện và nhiều bộ BH mang mác cung đấu khác, thiệt đó:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]