Lương Tuyền cung, Thái y đang gỡ bỏ băng gạc trên tay Đoan Nhược Hoa. Trong lòng bàn tay hiện ra một vết sẹo thật dài, có chút dữ tợn. Thái y dặn dò mấy câu, dâng lên lọ thuốc, liền cáo lui. Thanh Sanh ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay nàng nhìn ngắm đường sẹo như một đường dao khắc lên, cắt đứt đường chỉ tay của nàng. Không khỏi đau lòng nâng bàn tay lên kề bên môi, mở miệng hỏi, 
"Lọ thuốc trừ sẹo từ Tây Vực mang tới còn nữa không?" 
"Chỉ có một lọ, cũng không sao, trong lòng bàn tay đâu có ai để ý...", trên mặt Đoan Nhược Hoa hiện lên tia ngại ngùng, rút bàn tay trở về, nắm lại thành quyền. Thanh Sanh vẫn không ngừng lo lắng, nhíu mày lẩm bẩm, 
"Chỉ tay đứt đoạn rồi, như vậy không tốt", Đoan Nhược Hoa đưa tay tới áp bên má nàng, cười nhẹ, "Ta không biết Thanh Sanh cũng để tâm đến số mạng nha. Ta cũng đọc một chút, không phải nói rằng số phận mỗi người đều đã định sẵn sao, đâu có thể thay đổi chứ..." 
Thanh Sanh miễn cưỡng câu lên nụ cười nhợt nhạt, nắm cổ tay trong suốt của nàng không cho nàng rút về, đặt bàn tay nàng bên khóe miệng, khẽ hôn đầu ngón tay nàng. Đoan Nhược Hoa đương nhiên là vừa thẹn vừa giận, chỉ trách chính mình luôn bị nàng khi dễ. Cổ tay dùng sức xoay chuyển, tát nhẹ bên sườn mặt Thanh Sanh, thấy nàng giật mình, không khỏi cười lên. Thanh Sanh cứng đầu không buông tha, môi mỏng ngậm lấy đầu ngón tay Đoan Nhược Hoa, hàm răng nhẹ ma sát. Ngón tay thon dài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364378/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.