Đoan Nhược Hoa yên lặng không nói, bàn tay vô thức co lại, vết thương truyền tới cảm giác đau nhói làm nàng nhíu mi. 
"Sao thế? Chạm tới vết thương sao? Thái y nói thế nào?", Thanh Sanh khẩn trương muốn cầm bàn tay nàng lên kiểm tra một phen, nhưng có Vân Khuynh đứng đó lại phải kiềm chế xuống. 
"Thái y nói vết thương mau lành, không chạm vào tới kinh mạch. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể tháo băng", Đoan Nhược Hoa trả lời, nhưng ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt Thanh Sanh, chăm chú nhìn vào sâu trong đôi mắt nàng, hiện lên tia tự trách cùng thương tiếc, còn có hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình. Nàng muốn đưa tay lên vỗ về sườn mặt Thanh Sanh, nhưng nghĩ đến hai tay đang băng kín lại thôi, chỉ cứ như thế lẳng lặng nhìn ngắm dung nhan người kia, giống như thời gian đã dừng lại, ngưng kết ở thời khắc này. 
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương ở lòng bàn tay Đoan Nhược Hoa đã tiến triển tốt lắm, nhưng Thái y luôn nhắc nhở nàng không được chạm nước. Nàng lại không chịu nổi mấy ngày không tắm, cho nên đã sớm không còn kiên nhẫn. 
"Vân Khuynh, phân phó người chuẩn bị y phục" 
""Nương nương, Thái y đã dặn không được để vết thương chạm nước. Người nhẫn nại thêm mấy ngày, mấy ngày nữa có thể tháo băng rồi" 
"Không sao, bổn cung tự biết chú ý", thực ra Đoan Nhược Hoa cũng không quá bận tâm, so với việc bị thương thì việc đã ba ngày không tắm càng làm nàng khó chịu hơn. 
"Vậy để nô tỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364374/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.