Đường xá xa xôi, người ngựa đều mệt mỏi, đi liền một mạch, cho nên tới Dương Châu sớm hơn dự kiến. Trữ Tử Mộc cũng đồng ý với Tô Chi Niên, ở lại hai ngày, nghỉ ngơi lấy sức một phen. 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mộ Hàn phái người tới đưa thiệp, mời Quý phi nương nương du hành thăm thú danh lam thắng cảnh Tô Châu, nhưng Trữ Tử Mộc vốn mệt mỏi trong người, cũng không có hứng thú, liền nhã nhặn từ chối. 
Đầu tháng tư, cái lạnh giá của mùa đông đã tản đi gần hết. Tiểu đình trong hậu viện tràn ngập hương sắc, phía xa có cầu đá cong cong, bắc qua hồ nhỏ, khóm thủy trúc xanh tươi xen kẽ với cây tử đằng tím nhạt, cảnh sắc đẹp đẽ nên thơ. 
Trữ Tử Mộc nhìn thuận mắt, nhất thời cao hứng sai người dâng giấy bút tới trước án, vẽ lại quang cảnh ngày xuân. Mực lướt trên giấy, nét bút mềm mại bay lượn, nước trong, trời xanh, cầu đá, đều lần lượt hiện trên mặt giấy. Nét vẽ phóng khoáng sống động, hiện lên cả một mạt thân ảnh thanh sam đang nằm ngủ trong tiểu đình, bình yên tĩnh lặng. 
Trữ Tử Mộc hài lòng ngừng bút, tay trái đỡ lấy ống áo tay phải, đặt bút lông lên trên giá. Cẩn thận cầm bức họa lên nhẹ phẩy cho khô mực, chăm chú tự thưởng thức một phen. Quay đầu, Thanh Sanh vẫn nằm trong đình viện, co người ngủ say, khóe miệng còn cười lên thập phần vui vẻ, trong tay vẫn cầm một miếng bánh vừng. 
Bây giờ nàng vô lo vô nghĩ, đơn thuần đến như vậy, kinh hỉ hay buồn bã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364360/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.