"Sao nàng lại ăn tai Nguyệt Tịch a? Ăn ngon lắm sao?" Thanh Sanh tò mò nghiêng đầu sang hỏi. Nàng từ sau khi mất trí nhớ cũng giảm khả năng ngôn ngữ, không nói được liền mạch, giờ có thể nói được đầy đủ những câu đơn giản đều là nhờ Dụ Nguyệt Tịch, kiên trì dạy nàng nói chuyện.
Trữ Tử Mộc cúi đầu nhìn nàng, dung nhan hoa lệ mà nụ cười vô hại tuyệt đối, "Nếu không biết, ta ăn thử cho ngươi xem?", Trữ Tử Mộc ngồi xuống, kề sát bên tai, mấy sợi tóc rũ xuống bên cổ nàng, giọng nói biếng nhác mà mềm mại, như tơ lụa mỏng tang phất bên sườn mặt, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai Thanh Sanh, làm cho nàng đưa tay xoa xoa, cười khúc khích, "Đừng đừng, thật nhột quá, nhột quá a".
Trữ Tử Mộc môi son khẽ mở, ngậm lấy vành tai mát lạnh, lại nhẹ nhàng cắn một cái, giọng nói mềm dính, "Ngô... mùi vị không tệ nha", Thanh Sanh đưa tay xoa xoa tai, ánh mắt lấp lánh phát sáng lên, ghé vào sát bên sườn mặt Trữ Tử Mộc, hấp tấp kêu lên, "Ta cũng muốn thử, cho ta thử a".
Trữ Tử Mộc bỗng nhiên cảm thấy nổi lên một cảm giác ngượng ngùng khó tin, gáy ngọc thon dài, vành tai trắng nõn khẽ phiếm hồng, con ngươi hổ phách rung động dưới tia nắng mặt trời, phản chiếu ra dư quang lấp lánh. Thanh Sanh cười thích thú, môi mỏng còn mang nụ cười ngậm lấy vành tai đang phiếm hồng.
"Thanh Sanh, mứt táo tới rồi đây", thanh âm mát lạnh như xuân thủy vang lên cách đó không xa, Thanh Sanh hơi giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364353/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.