Tháng ba, hoa đào nở, một đêm gió xuân, rực rỡ liêu nhân.
Ngày mười lăm, Hoàng đế đem theo phi tần, hoàng tử, cùng với các đại thần xuất cung, hướng về hội săn bắn phía Tây.
Trong cung vắng lặng đi không ít. Hoa đào mềm mại nở rộ trong sương sớm tháng ba nơi cung cấm, cành nọ kề cành kia đung đưa, quang cảnh đẹp đẽ khó tả hết.
Hoa đào bên Nguyệt Tâm hồ cũng bắt đầu hé nụ, cảnh đẹp nhưng giờ đây cũng không có người thưởng. Cố nhân không còn lui tới như xưa, chỉ còn lại một màu hồng trắng kiều diễm nhưng trống rỗng.
Bên hồ, cung nữ Cẩm Vân đứng dưới tán cây đào, mũi chân nhón nhón tỏ ý mất bình tĩnh, ngóng nhìn ra xa. Rốt cuộc cũng có một bóng người đi đến, nàng mừng rỡ, vội vàng vẫy tay. Người kia đến gần, trên mặt nàng treo đầy nụ cười, vui vẻ nói,
"Tỷ tỷ, cuối cùng đợi được người rồi",
Trong tầm mắt chậm rãi hiện rõ thân ảnh Hãn Vân, trên mặt khẽ cười, "Tất nhiên ta vẫn nhớ tới tình nghĩa trước kia",
"Hãn Vân tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ đã lã tâm phúc nhất đẳng cung nữ bên Quý phi nương nương, sợ là đã quên người cũ rồi...", Cẩm Vân mở miệng, tư vị chua xót. Nhìn quanh một thân y phục vàng nhạt của nàng, vải sa thượng hạng, thêu thùa đơn giản vẫn tinh tế, vẻ xinh đẹp tăng lên mấy phần, mà so với bản thân đang mặc một bộ váy thô ráp tối màu, giống như là so trên trời với dưới đất.
Không khỏi sinh lòng đố kỵ, sắc mặt cũng lạnh đi vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364347/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.