Ngoài kia, mây đen che khuất trăng mờ, mà trong tẩm cung, ánh sáng từ đèn dầu cùng nến tỏa ra, ấm áp mơ hồ. Trữ Tử Mộc ngồi bên bàn trà, một tay tựa bàn, một tay nâng gáy sách, chăm chú đọc. Nàng là võ gia chi nữ, không giống như Đoan Nhược Hoa thích đọc thi từ ca phú, nàng vẫn là thích đọc dã sử truyền kỳ hơn. 
Thanh Sanh đứng trước cửa, trường sam trắng khoác hờ ngoài trung y, tóc đen ẩm ướt xõa ngang lưng. Ngoài kia thật sự rất lạnh, lạnh đến mức làm cho mấy giọt nước đọng lại trên đuôi tóc nàng cũng đã kết băng rồi. Đường nét thanh thoát tinh tế trên gương mặt cũng như đã đóng băng theo, hai má lại phớt hồng. Mở cửa bước vào, một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho Trữ Tử Mộc giật mình, liếc nhìn qua Thanh Sanh, cũng chỉ nhàn nhạt nói, 
"Lau tóc cho khô đi". 
Thanh Sanh lau khô đầu tóc, cởi trường bào ra, chui vào nằm trong chăn. Nằm trong chăn mà tưởng như đang nằm dưới một lớp băng, không khỏi rùng mình một cái. Hương hoa lan thanh u, phảng phất còn có hương thơm như hương gỗ trầm xông vào mũi, Thanh Sanh lạnh run, không ngừng xoa xoa chân tay mới từ từ ấm lên. 
Thân thể nàng có chút suy nhược, nhưng chân tay vẫn luôn ấm áp, không giống như Đoan Nhược Hoa chân tay quanh năm đều lạnh như băng. Mà cũng không biết người chân tay luôn lạnh kia sao có thể qua những ngày đông giá rét như thế này, nghĩ tới đây, đành miễn cưỡng lắc lắc đầu, để cho những suy nghĩ này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364320/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.