Tới khi nàng lấy lại được thần trí, thị vệ đã ném nàng tới hậu viện Mộc Hà cung. Cổng lớn đóng chặt, từ hôm nay, Mộc Hà cung chính thức bị niêm phong. 
Mấy ngày trước Thanh Sanh trúng phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, giờ bị ngâm nước, tâm trí bị đả thương, bệnh lại càng nặng. Nàng mê man bất tỉnh lúc nóng lúc lạnh, không ăn không uống. Toàn thân không có sức lực, ý thức mơ hồ không rõ. Cũng không biết đã qua mấy ngày, cả người vẫn lạnh như băng, mà thần trí nàng như một con thuyền trôi nổi giữa biển khơi vô tận, sóng đánh chập không có gì bám víu. 
Cho đến một lúc kia, trong màn đêm đen vô tận bỗng xuất hiện một thân ảnh bạch y, lờ mờ mơ hồ. Là người đến với ta sao... Thanh Sanh vô thức nhích qua, vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại, tham lam hấp thu chút ít ấm áp, thống khổ mà hèn mọn. 
"Kiếp này ta chỉ còn lại nàng, dù thế nào cũng đừng bỏ ta... đừng bỏ lại ta". 
Cảm giác cô độc cùng với bất lực lại một lần nữa nuốt trọn nàng, mà thân ảnh mơ hồ kia như một đốm lửa, soi sáng con đường cho nàng, dẫn nàng trở về. 
Trên đầu truyền đến cảm giác bị vỗ nhẹ, hoá giải vài phần đau đớn u mê. 
"Chúng ta đi đến nơi không ai biết tới, có một mảnh vườn trồng toàn những là hoa. Sáng sớm cùng nắm tay nhau lên núi ngắm cảnh, buổi chiều cùng nhau làm thơ viết chữ, ban đêm cùng nhau thưởng trà chơi nhạc..." 
"Ngắm hồ, đánh cá, thưởng hoa, cứ như vậy sống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364318/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.