Hôm nay trong đầu Thanh Sanh bỗng nổi lên một ý định, nàng thật nhớ mạt chược, bảo bối của thế giới nàng, giúp nàng đốt thời gian tránh cho buồn chán mà ngồi si ngốc. Liền đi hỏi Tôn công công phụ trách Kính phòng xem ở đây có mạt chược hay không. Tôn công công nghe tên Mạt chược liền mù mịt, ngay cả miêu tả cũng là không rõ. Đoán chừng mạt chược vốn không hề tồn tại ở đây.
Lấy một khối lớn trúc bản, ống, sợi cùng chữ, mỗi bộ có từ 1 đến 9, có 4 bộ, tất cả là 108 trương, cộng thêm mặt bên trong, tổng cộng là 136 trương. Thanh Sanh nhíu mày suy nghĩ, không thể dùng rìu, cũng không thể dùng dao bổ củi. Chỉ có thể dùng cưa tay, đành đút chút bạc cho Tôn công công để có thể thuận lợi lấy từ xưởng mộc.
Cưa tay thời đại này hoàn toàn là làm từ chất liệu gỗ cứng rắn, mà trúc bản lại dẻo dai chặt chẽ, chưa làm được mấy cái Thanh Sanh đã chật vật tưởng như rơi tay, mồ hôi túa như nước. Môi mỏng thở phì phò, nàng đã quen ngồi phòng điều hoà làm việc, một bước hai bước di chuyển đều bằng ô tô, đâu có quen làm việc tốn sức. Mấy canh giờ trôi qua, sắc trời ngả tối, vặn vẹo nghiêng ngả mới cưa chưa được bao nhiêu.
Vân Khuynh không ngửi thấy mùi đồ ăn bay từ phòng bếp lên như thường lệ, liền xuống xem một chút. Đến gần thấy Thanh Sanh mặt đầy mồ hôi, khom lưng, một chân gác lên đè ép trúc bản, một tay vận hết sức mà cưa. Sắc mặt khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-loan-thanh-ti/1364297/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.