Lộ Chỉ cảm giác ngón áp út của mình lành lạnh, ngón tay được đeo vào một thứ gì đó. Cậu rũ mắt nhìn, nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.
Chiếc nhẫn này là hai tháng trước được Tần Tư Hoán coi trọng khi đi đăng kí cùng Lộ Chỉ, tốn rất nhiều công sức mới tìm được người để làm ra.
Nhẫn kim cương được đánh bóng tinh xảo, bề mặt viên kim cương được đánh bóng như ánh mặt trời. Viên kim cương rất lớn, được đặt trên bề mặt chiếc nhẫn, làm tôn lên màu da trắng sáng của thiếu niên mà không hề lóa mắt.
“Thích không?”
Tần Tư Hoán cầm tay Lộ Chỉ, rũ mắt tinh tế đánh giá chiếc nhẫn này, ôn nhu nói: “Mấy ngày hôm trước mới lấy được, vẫn luôn muốn tìm thời gian đưa cho em, hôm nay vừa kịp lúc.”
Lộ Chỉ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, giật giật ngón áp út tay trái, hít vào một hơi, nâng mắt: “Chú, sao lại đưa cho cháu cái này?”
Quá kì lạ.
Hai người con trai, đưa nhẫn làm gì.
Y như con gái.
Cậu nói xong liền đem nhẫn tháo xuống, động tác lưu loát đưa lại cho Tần Tư Hoán.
Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong nháy mắt mặt hắn liền đen, giữa chân mày chau lại âm u như mưa gió sắp đến.
Lộ Chỉ ngón tay cầm lấy chiếc nhẫn như trứng chim bồ câu, dỗi nói: "Cháu là một thằng con trai a, mang thứ này, không phù hợp với tính tình của cháu?”
“Hả?” Tần Tưu Hoán sắc mặt dịu lại, “Tính tình của em?”
Lộ Chỉ ngẩng đầu, bởi vì chênh lệch chiều cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-lao-dan-ong-nha-giau-ket-hon-truoc-yeu-sau/213600/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.