Tần Tư Hoán không phải là một người biết diễn tả cảm xúc của mình ra.
Có đôi khi Lộ Chỉ cũng không hiểu biểu cảm của người đàn ông mình, thậm chí lúc đầu, Lộ Chỉ còn có hơi sợ hắn.
Nhưng mà ngay bây giờ.
Lộ Chỉ rũ mắt, đọc dòng chữ được ghi bằng nét bút mạnh mẽ kia.
"Một đời dài đằng đẳng, chung tình có mấy đâu.
Một chút chung tình đó, đi theo cả cuộc đời."
Thời gian giống như là trở về ngày đại hội thể thao năm đó.
Tất cả những ký ức đó càng ngày càng rõ ràng hơn.
Tần Tư Hoán của năm đó có rất nhiều người sợ hắn, lúc cậu thi đấu, người đàn ông đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt nồng cháy, không hề có ý tốt.
Lộ Chỉ thật sự là rất ghét hắn, lúc nào cũng nói móc hắn mới chịu được.
Tần Tư Hoán đem nón lưỡi trai đặt lên đầu cậu, còn tốt tính mà cười cười.
Khi cậu nghỉ hè, Tần Tư Hoán thường xuyên đến nhà cậu chơi, ngồi ngẩn ngơ đến cả buổi chiều.
Lộ gia cũng không thích Tần Tư Hoán đến chơi cho lắm, nhưng hắn lại làm như không thèm để ý đến sắc mặt của người khác, cho dù không có ai để ý đến hắn, hắn cũng có thể tự mình ngồi đó đến chiều.
Lộ Chỉ vì trốn hắn, cả ngày đều chạy qua nhà Tống Du chơi, ngay cả Tống Du cũng nói, ông chú đó quả thật rất đáng ghét.
Nhưng mà Tống Du không biết.
Bởi vì Sầm Tề Viễn đi rồi, năm đó quả thật Lộ Chỉ rất chán, cậu đem thời gian của mình tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-lao-dan-ong-nha-giau-ket-hon-truoc-yeu-sau/1184241/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.