Đu quay đang quay xuống, gió lạnh mùa đông từ cửa sổ thổi vào.
Giọng Tần Tư Hoán trầm thấp, bình đạm nói với Lộ Chỉ chuyện của hắn với Tần Minh. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đem việc này nói với người khác, những chuyện đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của hắn, cô đơn, đả kích, hắn cho rằng lúc nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng mà khi nói hết với Lộ Chỉ, hắn lại cảm thấy không giống như vậy.
Giống như là dùng đôi mắt và miệng của mình, để nói về câu chuyện của một người khác.
Con người chính là cứng rắn như vậy, cho dù là đã chịu vết thương nghiêm trọng như thế nào, thời gian đều sẽ chữa lành vết thương, cuối cùng vết thương đó sẽ sống cùng với mình.
Vết thương vẫn tồn tại như cũ, chỉ là mình có thể chịu đựng, lúc nhớ lại cũng không còn đau còn ngứa nữa.
“Từ lúc anh có ý thức, đã bị yêu cầu là phải làm mọi việc một cách tốt nhất, làm không tốt thì tài năng cũng chỉ bình thường, làm tốt thì đó là chuyện đương nhiên.” Hắn cầm ngón tay Lộ Chỉ xoa xoa, biểu tình cũng không tự giác trở nên hờ hững: “Ba anh không giống như bố của em. Bố em là một một người cha rất tốt, sẽ vì em thi đại học được 600 điểm mà gọi điện thoại khoe khoang khắp nơi, sẽ cảm thấy con trai mình là thiên tài.”
Lộ Chỉ lấy tay mình đặt lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàn vỗ vỗ như là trấn an hắn.
“Chuyện này cũng không có gì, nhưng anh có đôi khi sẽ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-lao-dan-ong-nha-giau-ket-hon-truoc-yeu-sau/1184181/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.