Lộ Chỉ có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, cậu nắm lấy cổ tay của hắn, nhìn mặt đồng hồ, rất nhanh đến 20:00 giờ, Lộ Chỉ thúc giục hắn: “Còn phải đợi cái gì nha, chú, em muốn trở về ngủ. Em rất mệt, hơn nữa ngày mai buổi sáng còn có cảnh quay.”
Cậu quay phim thật sự có chút mệt, ban ngày ở đoàn phim có rất nhiều thứ để học, cả buổi sáng cũng chưa có thời gian nghĩ ngơi. Buổi chiều lại cùng Trương Cập ở khách sạn nói chuyện rất lâu, thật sư có chút mệt.
“Trước 21:00 giờ đưa em về có được không, chờ một lát nữa thôi?” Tần Tư Hoán nhìn điện thoại xem dự báo thời tiết với thời gian, vừa lúc là từ 20:00 giờ đến 21:00 giờ tuyết sẽ rơi, hắn hỏi ý kiến của Lộ Chỉ, bộ dáng có chút cầu xin.
Lộ Chỉ quơ quơ cánh tay người đàn ông, giọng mềm mại: “Được.”
Tần Tư Hoán vươn tay ôm lấy vai cậu, đem người ôm vào trong ngực, tay vỗ về cái ót cậu, trong lòng ngực một mảnh mềm mại: “Bảo bảo chờ một chút, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Tuy rằng nghe Tần Tư Hoán gọi bảo bảo rất nhiều lần, nhưng Lộ Chỉ ngay bây giờ nghe hắn gọi, vẫn không nhịn được thẹn thùng.
Đối với cậu cách gọi bảo bảo là cách gọi rất ấu trĩ, nhưng khi người đàn ông gọi lại tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch.
Bọn họ lại đi thêm một vòng quanh biệt thự, đã 20:00 giờ đúng, tuyết còn chưa rơi, bầu trời cũng đen thui.
Lộ Chỉ buồn ngủ giơ tay xoa xoa đôi mắt, biểu tình có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-lao-dan-ong-nha-giau-ket-hon-truoc-yeu-sau/1184176/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.