Chương trước
Chương sau
Cậu thường ngày rất cuồng nhiệt làm việc đều theo cảm tính, Lý Sương thích Lộ Chỉ như thế, cô rất thích tính cách này của Lộ Chỉ, giống như một món đòi thủy tinh xinh đẹp, chỉ có thể cho người khác ngắm nhìn.
Ở CLB bơi lội khi nhìn thấy Lộ Chỉ, cô liền nghĩ, đây là cái duyên phận kinh địa quỷ thần gì nha! Cô ở đây còn gặp được nam thần?!
Nhưng mà cô trơ mắt nhìn Lộ Chỉ làm lơ cô, đi về phía một người đàn ông.
Lý Sương kinh ngạc há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn về phía cậu.
Có chút quen mắt, hình như là Tần Tư Hoán? Hắn cùng Lộ Chỉ có quan hệ gì?
Trương Cập đi theo phía sau, xa xa nhìn Lộ Chỉ liền hô: “Tiểu Chỉ! Có ai gọi video cho cậu này!”
Nghe được giọng nói của người đại diện, Lộ Chỉ bước chân dừng lại. Không muốn Trương Cập biết quan hệ của mình với Tần Tư Hoán, suy nghĩ trong chốc lát đi về phía Lý Sương.
“Cô tại sao lại ở đây?” Đi đến trước mặt Lý Sương, Lộ Chỉ quấn chặt khăn tắm to rộng, thuận miệng hỏi một câu.
Tóc cậu ước đẫm, dính lên trên má, một đôi mắt đào hoa hình dạng xinh đẹp, nhìn Lý Sương còn mang theo vài phần kiêu ngạo.
Lý Sương mím môi, nhỏ giọng nói: “Tâm trạng em không tốt lắm.”
“Như vậy à.” Lộ Chỉ gật đầu, dùng khăn lông xoa tóc, chỉ vào phòng thay đồ, nói: “Tôi đi trước?”
Trương Cập đã muốn chạy đến đây, thấy rõ là Lý Sương, liền vui vẻ.
Hắn đã sớm nhìn ra coi gái nhỏ này thích Lộ Chỉ, thấy hai người đứng chung, liền trêu ghẹo nói: “Tiểu Chỉ, cậu cố ý nói với người ta cậu ở chỗ này đóng phim?” Còn cố ý mặc đồ bơi dụ dỗ con gái nhà người ta?
Lộ Chỉ không quan tâm đến vấn đề này, người đàn ông còn nhìn chằm chằm cậu đi kìa, cậu sống lưng đều cứng đờ, rất sợ Tần Tư Hoán lại đây.
Cậu tạm thời không muốn cho người khác biết đến quan hệ của cậu với Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ xua xua tay, cố tình bình đạm nói: “Anh Cập, em đi thay quần áo.”
Trương Cập “Ừ” một tiếng, quay đầu liền thấy Tần tổng của Tuấn Thành đen mặt đứng cách đây không xa. Vừa rồi là hắn nhìn lầm rồi sao? Như thế nào hắn giống như nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình đi về phía Tần tổng?
Lý Sương nói: “Anh là người đại diện của Lộ học trưởng sao?”
“Đúng vậy.” Trương Cập cười cười, bởi vì cô gái nhỏ này lớn lên quá xinh đẹp, thái độ cũng không khỏi ôn hòa hơn.
Lý Sương do dự một lát mới hỏi: “Vậy, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Em hỏi đi.”
“Lộ học trưởng có bạn gái sao?” Lý Sương làm bộ lơ đãng hỏi.
“Không có.” Trương Cập cười ngây ngô gãi gãi đầu, nói: “Tiểu Chỉ chúng ta là một ngốc bạch ngọt nha, chưa nói qua chuyện yêu đương đâu, nắm tay cô gái khác còn chưa có, em không thấy bữa áp tường ngày đó Lộ Chỉ còn không dám hôn sao?”
Lý Sương đã hiểu.
Ngày đó Lộ Chỉ biểu hiện không được trôi chảy cho lắm, thậm chí còn không có đụng tới mặt cô, chỉ là làm một động tác áp tường mà thôi.
Bên kia Tần Tư Hoán chửi thầm trong lòng, nhấc chân chuẩn bị qua đi “Giáo dục” một chút cháu trai nhỏ của mình. Hắn bước chân vừa động, Mạnh Vĩ liền kéo hắn lại.
Tần Tư Hoán sắc mặt không tốt nói: “Buông ra.”
Mạnh Vĩ cũng rất hiểu hắn, nhìn thấy sắc mặt này coi chừng là sấp phát bệnh đến nơi rồi.
Hôm nay hắn gọi Tần Tư Hoán qua bên này chơi, đi ngang qua CLB bơi hai người liền nhấc chân dfi vào, Tần Tư Hoán không biết nhìn thấy cái gì, bước nhanh đi qua.
Mạnh Vĩ vừa đến, vừa lúc thấy Lộ Chỉ xoay người một cái, đi về phía một cô gái. Làm như là không nhìn thấy Tần Tư Hoán.
Chuyện này đối với người bình thường chỉ là một việc nhỏ, nhưng mà đối với Tần Tư Hoán mà nói, bảo bối hắn làm bộ không nhìn thấy hắn, là một chuyện lớn đó nha.
Mạnh Vĩ chỉ biết vào lúc này giữ chặt hắn lại.
Mạnh Vĩ đối với yêu đương kinh nghiệm phong phú, hắn cùng Tần Tư Hoán không giống nhau, hắn biết như thế nào dỗ con gái nhà người ta vui.
Mạnh Vĩ nghiêm mặt nói: “Tần tổng, cậu lúc này mà đi đến đó, có phải hay không là giận nhóc con rồi?”
“Không phải.” Tần Tư Hoán không kiên nhẫn mà liếc nhìn hắn một cái: “Tôi cũng không có giận em ấy.”
Mạnh Vĩ hừ một tiếng, sờ sờ cái mũi nói: “Tính tình của cậu, không giận cũng nhìn giống như giận vậy.”. ngôn tình hài
“Tôi tính tình không tốt?” Tần Tư Hoán hỏi.
Lúc này Lộ Chỉ đã vào thay quần áo, mà Trương Cập cùng Lý Sương cũng tìm một chỗ để ngồi nói chuyện.
Mạnh Vĩ thiệt tình thực lòng giơ ngón tay cái lên, nói: "Tính tình của cậu, cmn rất tốt.” Tạm dừng trong chốc lát, bổ sung nói: “Quỷ mới tin!”
Tần Tư Hoán trong giới có thể nói là tính tình siêu cấp kém, cơ bản không ai dám chọc hắn, bởi vì Tần thiếu mà nổi giận là y chan Diêm Vương.
Cái gọi là Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh năm?*
Có thể thấy được tính tình kém như thế nào.
“Cậu không phải hỏi tôi, nhóc con của cậu vì sao không muốn cho người khác biết quan hệ của người sao?” Mạnh Vĩ vỗ vỗ ngực Tần Tư Hoán, giọng bình tĩnh: “Tôi đây liền nói cho cậu biết.”
Tần Tư Hoán không hề giãy giụa, đi theo Mạnh Vĩ ra khỏi CLB bơi lội, hai người tìm một chỗ, vừa uống rượu vừa nói.
Mạnh Vĩ lần này xem ra rất đáng tin, hắn phân tích đạo lý rõ ràng: “Cậu nhìn cậu đi, lớn lên không xinh đẹp được như nhóc con, cậu ngoài có tiền ra, cậu còn có gì nữa?”
“Tôi có một trái tim rất yêu em ấy.” Tần Tư Hoán nhấp một ngụm rượu Cocktail, hé miệng liền nói ra lời thổ lộ.
Mạnh Vĩ bị hắn chọc cười, vỗ vỗ cái bàn nói: “Cậu có trái tim thì có lợi ích gì? Cậu tuổi lớn như vậy, cho dù nhóc con chihu ở bên cậu, cho dù thích cậu, cũng không muốn cậu xen vào cuộc sống của nhóc con.”
Tần Tư Hoán đen mặt, sườn mặt hắn chìm trong bóng tối, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên ngưòi Mạnh Vĩ, ẩn ẩn uy hiếp: “Cậu nói lại lần nữa?”
Đây là lại nổi giận rồi.
Mạnh Vĩ quả thật muốn ai da một tiếng. Nhìn một cái, tính tình kém như vậy, ai dám nói tính tình hắn tốt?
“Cậu ở chỗ này nổi giận với tôi thì có ích gì?” Mạnh Vĩ tuy sợ hắn, nhưng vẫn biết Tần Tư Hoán sẽ không ra tay, “Cậu nghĩ lại, cậu có thích bị người ta quản như vậy không? Cậu đối với nhóc con mà nói, có khác gì một người ba ba? Cậu muốn cho người ta không sợ cậu, muốn cho người ta thân mật với cậu, cmn cậu phải học được tính lãng mạn!”
Tần Tư Hoán nhớ hai chữ: “Lãng mạn?” Hắn nói: “Cái gì gọi là lãng mạn? Bữa tối dưới ánh nến với hoa hồng?”
Mạnh Vĩ: “Ông già! Ngưòi đàn ông 30 tuổi các cậu quả nhiên là đồ cổ, một chút tình thú cũng không có!”
Tần Tư Hoán cười: “Mạnh tổng, cậu còn một tháng nữa tròn 30.”
“……” Mạnh Vĩ bị sặc, hắn nghiếng răng, “Tóm lại, muốn lấy lòng mấy người trẻ tuổi, phải học được lãng mạn. Tôi lúc trước có bạn gái, cho dù như thế nào còn không phải bị tôi dỗ đến vui vẻ sao?”
Tần Tư Hoán ngửa đầu uống cạn cốc rượu, trong lòng cảm thấy Mạnh Vĩ nói cũng có đạo lý. Hắn đúng là không có tính lãng mạn, cũng hơi cỗ hủ, bảo bối nhỏ thường xuyên bị hắn dọa.
Hắn cố ý khống chế tính tình của mình, nhưng nhiều năm qua tính cách nó đã như thế đâu thể kiềm chế là kiềm chế được?
Một khắc kia khi hắn nhìn thấy Lộ Chỉ đi về phía cô gái kia, hắn thậm chí muốn cho Lý Sương biến mất khỏi thế giới này.
Loại suy nghĩ này hơi cực đoan giống như là bị bệnh vậy, nhưng hắn chính là không khống chế được chính mình.
Hắn thích Lộ Chỉ, lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Chỉ hắn đã sinhbra một cảm giác khác, cảm giác này giống như hạt giống, ở trong lòng hắn mọc rễ nảy mầm, mà nay đã lớn thành một cây đại thụ che trời, hắn rốt cuộc không có biện pháp kiềm nén lại hành động của mình.
Trừ phi hắn chết.
*
Lý Sương về đến nhà, anh trai của cô Lý Hoành đang chơi game.
Cô bưng một đĩa trái cây đi vào, cười tủm tỉm lấy lòng nói: “Anh ăn trái cây.”
Lý Hoành phân tâm liếc mắt nhìn cô môht cái, cắm lấy một miếng táo, tiếp tục chơi game, “Như thế nào? Vô sự hiến ân cần?”**
Trên màn hình máy tính Lý Hoành thao tác nhân vật tung ra đại chiêu.
“Anh.” Lý Sương cong người, ở bên tai Lý Hoành lấy lòng nói: “Anh đừng nói chuyện em thích Lộ Chỉ cho ba nha?”
Lý Hoành làm như không nghe.
Lý Sương kéo kéo cánh tay hắn, “Anh! Anh làm ơn, em gái anh từ nhỏ đến lớn chưa từng thích ai, em là thật lòng thích Lộ Cjir mà.”
Lý Hoành bị cô làm phiền, gật gật đầu: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng quấy rầy anh.”
Lý Sương cười tủm tỉm đi.
Cô đi rồi, thao tác của Lý Hoành trên máy tính dừng lại.
Hắn cùng Lộ Chỉ mới vào cao trung quan hệ đã không tốt, hắn là một giáo bá***, đánh nhau đặc biệt lợi hại, con trai con gái đều phục hắn. Trừ bỏ Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ cũng không phải không phục hắn, chính là cậu thấy biểu hiện của cậu ta nhìn hắn không đúng lắm.
Cái cảm giác bị làm lơ này Lý Hoành rất bất mãn, cho nên ở cao trung đâu đâu cũng nhắm vào Lộ Chỉ. Lúc biết được LộnCjir alf con trai Chu Cách, Lý Hoành liền cảm thấy Lộ Chỉ khinh thường hắn là có nguyên nhân.
Giờ phút này, trong mắt hắn lóe ra môht tia âm hiểm, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho người có tên là “Chu tiện nhân”.
Lộ Chỉ không phải là con trai Chu Cách sao?
Vậy hắn liền nói cho Chu Cách, nói con trai bà ta ham muốn tiền tài của Lý gia, câu dẫn Lý Sương, giống như Chu Cách không biết xấu hổ. Hắn còn có thể làm Chu Cách tự mình đi tìm Lộ Chỉ, cho mẹ cậu ta tự đi làm nhục cậu ta.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Hoành liền vui vẻ.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lúc cao trung hắn nổi bật như vậy, nhưng mấy cô gái đó chỉ biết thích Lộ Chỉ. Dựa vào cái gì ngay cả em gái của hắn cũng thích Lộ Chỉ?
Mẹ cậu ta ham mê giàu sang gả vào Lý gia, đem nhà bọn họ làm đến gà chó không yên.
Mà Lộ Chỉ, lại dựa vào cái gì sống yên ổn như vậy?
Hôm nay Lộ Mạnh Thịnh ở nhà giám sát Lộ Dao làm bài tập, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên.
Số điện thoại bàn nhà ông không có nhiều người biết cho lắm, nhưng cũng ít có ai gọi đến, Lộ Mạnh Thịnh trong lòng nghi hoặc, nghe máy, đầu bên kia liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Lộ Mạnh Thịnh?”
Cả người ông cứng đờ, những tình yêu thời niên thiếu lại tràn lan trong lòng, cuối cùng lại chịu quá nhiều tổn thương, chung quy là bình đạm hỏi: “Xin hỏi là ai?”
Giọng nữ bén nhọn: “Ha? Không quen biết tôi?”
“Xin hỏi cô gọi điện thoại đến tìm ai?” Lộ Mạnh Thịnh hốc mắt chua xót, nhắm mắt, lại hỏi.
“Tôi là Chu Cách.” Chu Cách tự báo tên họ: “Tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Lộ Mạnh Thịnh nhéo nhéo cánh mũi, giọng bình tĩnh nói: “Cô nói.”
Chu Cách lạnh lùng mà nói: “Lộ Chỉ con trai của ông đang dây dưa với con gái của tôi, ông biết không?”
“Con tôi……”
“Tôi chính là muốn nói cho ông, con trai của ông giống ông cũng là một quái vật, cũng đừng ra ngoài làm ghê tởm người ta. Thật là không nghĩ đến, đã ly hôn mười mấy năm, môht nhà các người còn là âm hồn không tan? Lộ Mạnh Thịnh, ông nghĩ như thế nào đấy? Cố ý muốn Lộ Chỉ đến câu dẫn con của tôi?” Chu Cách không biết nghĩ đến cái gì, ôm ngực phát ra một tiếng “Ọe”, cảm thấy ghê tởm nói: “Tôi cầu xin ông cách xa tôi ra một chút, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với ông nữa. Ông là loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ, đừng dây dưa với tôi nữa, còn có con của ông, ông nói với nó đừng làm phiền con gái của tôi……”
Điện thoại bỗng tuyền truyền đến mấy tiếng 'tút tút tút....' người bên kia đã cúp máy.
Chu Cách: “Này này này? Này?”
Lộ Mạnh Thịnh dám cúp điện thoại của cô.
Nghĩ đến không cần lại nói chuyện với con quái vật là Lộ Mạnh Thịnh, ghê tởm trong lòng Chu Cách tan bớt một ít.
Cô gọi điện thoại xong, lấy lòng bưng canh gà đi lên lầu đến phòng Lý Hoành, làm ra một bộ dáng mẹ hiền: “Tiểu Hoành, mẹ đã gọi điện thoại cho ba của nó, con có thể yên tâm, Lộ Chỉ chỉ cần còn điểm yếu, sẽ không dám dây dưa với Lý Sương nữa.”
Lý Hoành cau mày, giơ tay chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài!”
Chu Cách đứng tại chỗ, “Tiểu Hoành……”
Lý Hoành nói: “Về sau tôi không cho phép, không được bước lên lầu hai. Biết không?! Còn không đi ra?!”
*
Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có trận tuyết đầu mùa.
Tần Tư Hoán vuốt cằm, nhìn chằm chằm dự báo thời tiết đến xuất thần. Muốn lãng mạn? Tuyết rơi không phải là thời điểm lãng mạn nhất sao.
Lộ Chỉ gần đây đóng phim rất bận, Tần Tư Hoán muốn cùng cậu kéo gần khoảng cách, muốn cho Lộ Chỉ biết tính tình hắn rất tốt, cho nên cũng rất ít đi đến đoàn phim thăm cậu.
Ngẫu nhiên đi, cũng chỉ là ngồi trên xe chờ.
Hắn gọi điện thoại cho cậu, nhóc con bắt máy rất nhanh giọng ngọt ngào nói: “Chú?”
Tần Tư Hoán mặt mày giãn ra, ôn nhu nói: “Đêm mai có rảnh không?”
“Có nha.” Lộ Chỉ nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Anh muốn em làm gì hả?”
Tần Tư Hoán không muốn cậu đoán được kế hoạch của chính mình, chỉ nói: “Anh mới mua một biệt thự mới, muốn dẫn em đi xem, không phải muốn em làm gì.” Hắn lại sợ Lộ Chỉ đoán không được, liền giấu đầu lòi đuôi nói: “Lại nói, chú nào có muốn em làm gì đâu? Đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Chỉ nghe được có ngây ngốc nói, “À…… Được, em ngày mai không có cảnh quay anh đến đón em sao?”
Tần Tư Hoán lãnh đạm nói: “Sao có thể? Anh ngày mai còn có việc bận, không có thời gian. Để Kiều Định đi đón em.”
“Ồ…… Được nha.” Lộ Chỉ càng ngốc.
Gọi điện thoại xong, Tần Tư Hoán cong môi cười.
Lộ Chỉ khẳng định đoán không được là hắn muốn làm gì, nói không chừng còn sẽ bởi vì hắn không đến đón mà cảm thấy mất mát.
Đến lúc đó hắn đi đón cậu, bảo bảo khẳng định là rất vui.
Ừ.
Đây quả thật là một buổi hẹn hò hoàn mỹ.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha.
Lộ lộ: Lão chó già. Chỉ cho phép anh gạt em, em không được lừa anh:))) chia tay. Hừ.
- --------------***----------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Hôm nay ba chương luôn.... Thấy tui giỏi chưa =))
*raw là《所谓阎王要你三更死,谁敢留你到五更?》
Cái gọi là Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh năm?
**raw là《李横分神看她一眼,插了一小块苹果,继续玩游戏,“怎么?无事献殷勤?”》
Vô sự hiến ân cần: "vô sự hiến ân cần,phi gian tức đạo": khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình. (Yahoo)
***giáo bá: Đại ca trong trường học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.