Rốt cuộc thì thái độ của Dung Vũ Ca đối với Cao Mộ Ca vẫn như trước không chút gì thay đổi, nhưng nếu đem so với trước kia thì cũng có thể xem như là tốt hơn khá nhiều. Do đó Vệ Minh Khê càng cố gắng tìm thêm nhiều cơ hội để mẫu tử các nàng ở bên nhau nhằm cải thiện mối quan hệ giữa hai nàng.
Vào một ngày kia nhằm lúc trời trong nắng ấm, cây cỏ cũng bắt đầu vươn mình đón gió cùng những với hàng liễu đung đưa, Vệ Minh Khê liền nhân cơ hội rủ hai kẻ nhàn rỗi kia cùng nhau đi du xuân đạp thanh.
"Hoàng tổ mẫu xem kìa, nhiều cá quá!" Cao Mộ Ca đưa tay chỉ xuống dưới hồ, vui vẻ khoe với Vệ Minh Khê.
“Xú hài tử đúng là xú hài tử, cá thì có gì đẹp đâu? Bản thân mình từ năm sáu bảy tuổi đã hơn xa nàng, ngay cả cầm kỳ thi hoạ cũng đã bắt đầu học hành nghiêm túc. Nhớ năm ấy sơ ngộ Vệ Minh Khê, nhìn thấy nàng ở nơi đó một mình đơn côi, dáng vẻ trong sáng nhưng lạnh lùng, không ngờ rằng cả đời này cũng không thể quên được, cảnh tượng ấy chớp mắt đã qua mười năm rồi.” Dung Vũ Ca thầm nghĩ.
“Chỉ nhi, đã lâu rồi ta không nghe tiếng đàn của nàng, cũng không thấy Chỉ nhi thổi tiêu nữa…” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, thật sự đã lâu rồi không thấy Vệ Minh Khê như thế.
Vệ Minh Khê nghe vậy, thân mình khẽ run lên, bước đi cũng dần chậm lại, nàng quay lại nhìn Dung Vũ Ca, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười chan hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuynh/1403134/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.