Ở trong mắt người thường, mặc dù hành động này cũng có thể xem như thân mật nhưng cũng không thể tính là quá mức, chỉ có kẻ có tật giật mình mới quá để ý, tựa như Vệ Minh Khê lúc này, chỉ thế thôi mà đã vô cùng bất mãn cử chỉ của Dung Vũ Ca vậy.
“Dung Vũ Ca, nếu đã vào Đại quốc tự thì nên buông bỏ vẻ thái tử phi tôn quý của ngươi, trải nghiệm một chút cảm giác chúng sinh bình đẳng, thu hồi tính tình đại tiểu thư không hề biết chút khổ ải nhân gian nào của ngươi lại!”
Vệ Minh Khê nghiêm khắc nói làm cho tay cầm đũa của Dung Vũ Ca chợt khựng lại lưng chừng giữa không trung, Dung Vũ Ca cảm giác lòng mình chợt đau. Thì ra nàng vẫn có thể dễ dàng vì một câu nói của Vệ Minh Khê mà thương tâm, Vệ Minh Khê chưa bao giờ chấp nhận tâm ý của mình, nhưng chính mình vẫn luôn theo đối xử thật tốt với nàng!
Mọi người giương mắt nhìn nhau, hoàng hậu nương nương luôn đối với mọi người ôn hòa tử tế sao đối với thái tử phi lại nghiêm khắc đến vậy, ai nấy đều cực kì kinh ngạc, nhất thời tràng điện phi thường yên tĩnh.
“Thật có lỗi đã quấy rầy mọi người dùng cơm, mọi người cứ tiếp tục đi.” Vệ Minh Khê chuyển hướng xin lỗi phương trượng, trong lòng phương trượng lại dâng lên một ít kính nể đối với Vệ Minh Khê, quốc gia có một hoàng hậu am hiểu lễ nghĩa như thế, âu cũng là có phúc.
Ánh mắt Dung Vũ Ca đột nhiên ảm đạm hẳn, đầy ủ rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuynh/1403054/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.