*Non có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay 
Dung Vũ Ca chưa hồi phủ mà trực tiếp tìm tới Cao Hàn. 
“Hoàng đế cữu cữu!” 
Dáng vẻ Dung Vũ Ca tươi cười long lanh như nắng sớm, thanh âm dễ nghe trong sáng của nàng truyền thẳng vào ngự thư phòng mang theo chút ngây thơ hồn nhiên hoạt bát. 
Nếu như là người khác dám ở ngự thư phòng huyên náo ồn ào, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế nhưng người nọ lại là Dung Vũ Ca, là người từ bé đã được mình thương yêu như chính nữ nhi của mình, Cao Hàn không những không giận, trái lại biểu tình đầy cưng chiều tươi vui. 
“Vũ Ca tới tìm cữu cữu, nói xem, lại có chuyện ly kỳ gì? Hay là Vũ Ca vừa ý cái gì, cữu cữu đều có thể giúp ngươi toại nguyện.” 
Cao Hàn vốn muốn kéo Dung Vũ Ca ngồi lên đùi mình, đây là thói quen của hắn khi nàng vẫn còn ấu thơ, mãi cho đến sau này y cũng không sửa được, thế nhưng lần này lại bị Dung Vũ Ca nhẹ nhàng tránh được. 
“Hoàng đế cữu cữu quả nhiên yêu thương Vũ Ca nhất, ta muốn cái gì cũng được sao?” 
Dung Vũ Ca vừa nói vừa nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, làm cho Cao Hàn không thể dời mắt. Nếu không phải vì dung mạo tuyệt sắc này, Cao Hàn cũng không có ý niệm tà tâm kia. Nhưng ngoài điều này ra, thực sự Cao Hàn đã đem lòng thương yêu Dung Vũ Ca từ bé. 
“Đương nhiên rồi, trẫm là Hoàng đế, quân vô hí ngôn.” Trong thiên hạ này, chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuynh/1403015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.