Ta đứng ở bên cửa sổ thò đầu ra hô to với Đặng Hương đang đứng ở cửa: "Mính Hương tiên sinh chờ một lát."
Đặng Hương vốn đang ngỡ ngàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta, ngược lại càng có vẻ ngượng ngùng hơn. Hắn lùi lại mấy bước, định trốn bên ngoài bụi hoa đầy màu sắc.
Ta cười đắc ý, biết rõ tên học giả Đặng Hương này đã nhìn hết cả người ta rồi. Ngược lại thì ta không sao cả, thậm chí còn chỉ mong hắn nhìn thấy. Lần này chắc là hắn đã biết hắn và A Nam không còn hy vọng gì nữa rồi?
Ta lui trở về phòng, nhỏ giọng gọi A Nam: "Mau trả áo choàng lại cho ta! Mính Hương tiên sinh tới rồi, chắc chắn là có chuyện khẩn cấp."
"Ưm" một tiếng, đồng thời áo choàng của ta bị A Nam ném ra từ bên trong phòng.
A Qua và Như Ý dẫn theo cung nhân đã sớm chạy vào dọn dẹp phòng, tay chân luống cuống một hồi, rốt cuộc gian phòng đã trở lại chỉnh tề như cũ. Ta cũng đã mặc xong xiêm y.
"A Nam đã xong chưa?" Ta cất giọng hỏi người bên trong.
Lúc này A Qua ở bên trong đáp lại ta: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương đã trang điểm xong."
"Vậy ta gọi Mính Hương tiên sinh vào."
Không có ai đáp lại.
Trong lòng ta âm thầm buồn cười, lớn tiếng gọi Đặng Hương.
Khi Đặng Hương tiến vào, ta đã chuẩn bị xong tư thế, tùy ý tựa vào trên nệm của A Nam, để cho Như Ý chải tóc giúp ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119852/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.