Ta gần như cả đêm không ngủ, chỉ vì bày bố cục trận phía nam, lần này, ngay cả quân Kiến Chương cũng không thể không động, dù sao cũng là đội quân trọng yếu bảo vệ kinh sư, lúc này không dùng đến thì còn đợi lúc nào mới là hợp thời? Ngay cả Đặng Vân cũng bị ta sai đi ra ngoài để đề phòng bất trắc. Đối với tiểu tử này mà nói, làm bồi thần cho A Nam cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Trời sắp sáng, ta nằm trên giường thiếp đi được một lát. Trinh sát dưới tay ta trở lại báo cáo, bọn họ lục soát khắp các chùa miếu trong thành Lạc Kinh cả một đêm, chỉ có chùa Vĩnh Ninh là có khách vào ở trong ngày hôm qua.
Mắt của ta sáng lên, lật người ngồi dậy: "Như Ý!"
Như Ý từ ngoài đi vào phòng, quỳ bên giường của ta.
"Ra ngoài thành, đến chùa Vĩnh Ninh!"
Như Ý lại có chút chần chừ: "Bên ngoài trời vẫn còn tối đen." Hắn nói cho ta biết.
"Còn tối lại càng tốt."
Dưới sự hầu hạ của Như Ý, ta nhanh chóng rửa mặt, dẫn người chạy thẳng tới chùa Vĩnh Ninh.
Chùa Vĩnh Ninh là chùa của hoàng gia, ta không biết A Nam có thể tới ẩn thân trong chùa Vĩnh Ninh thật hay không, lấy tính tình của nàng ra mà nói, tuyệt đối không phải là một người sẽ xuất gia tĩnh tâm. Nhưng sự đời khó lường, lúc A Nam đau lòng có thể làm ra những chuyện gì, ngay cả ta cũng đoán không được.
Nhưng lời của mẫu hậu ngày hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119829/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.