Với tính khí của ta, đến nước này, dù trên thực tế nhát như chuột thì lúc này cũng phải cứng rắn ra vẻ hảo hán, nói một chữ "dám".
Cho nên ta cho là A Nam sẽ thoải mái đồng ý đến bất cứ chỗ quỷ bí nào để nhận độc câu hôn.
Nhưng A Nam chính là A Nam, nàng vĩnh viễn sẽ không thuận theo lẽ thông thường: "Ta vốn nhát gan, phu nhân đừng dọa ta." Nàng nói: "Mấy chỗ lộn xộn ta đều không dám đi. Hơn nữa ta cũng không thể đến mấy nơi cách hoàng cung quá xa. Lỡ may bị người trong cung phát hiện ra thì không phải là chuyện đùa." Nàng có vẻ hết sức cẩn thận, giống như dáng vẻ thường thấy của một cung nữ trong cung. Đây rõ ràng là thái độ mà Bạch Thược nên có.
Lý phu nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà cười lên: "Cô nương ở trong cung cũng coi là vật trong tay người khác, làm sao lại sợ phải gánh tránh nhiệm như thế này."
"Bằng không để ta đi." Ta vội vàng giành lấy chuyện này vào người: "Ta cũng không nhịn được có hứng thú với kế hoạch của cô nương này, có lẽ có thể giúp một tay."
Lý phu nhân nằm trong ngực ta, dường như rất thoải mái, nàng ta nheo nửa mắt, giống như đang ẩn nấp, lại cũng giống như đang dương dương tự đắc: "Công tử thật sự là rất nhiệt tình." Nàng ta dường như có chút giễu cợt: "Chỉ là, Bạch Thược cô nương không muốn gánh tránh nhiệm, ta cũng không muốn. Nếu lúc này ta nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119813/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.