Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyễn2

Lần này đến phiên ta bật cười. Ta vừa cẩn thận quan sát sắc mặt A Nam, vừa cẩn thận xoa chân nàng, đồng thời ngoài miệng lại hỏi Đặng hương: "Tiên sinh cho rằng Quy Mệnh Hầu sẽ nói thật sao?"

Không phải ta xem thường người Nam, nhưng Quy Mệnh Hầu tuyệt đối không phải là đại diện tốt của Nam Sở. Lúc ta thấy hắn ca múa trong thiên hạ thái bình của Đại Triệu ta, ta liền không thèm nhìn hắn. Trong mắt của ta, người này, nếu không phjải ngốc thâ, thì nhất định là người lòng dạ độc ác.

Nhớ năm đó, con trai hắn mua chuộc thái giám trong cung vọng tưởng muốn tạo phản, chuyện bại lộ, người của ta đánh đến tận cửa. Hắn đang ôm một đám cơ thiếp khỏa thân đùa giỡn. Thấy người của ta, hắn chỉ nói không biết con hắn ở đâu, còn nói hắn cùng với con hắn đã không liên lạc từ lâu. Vì vậy hắn thoái thác chuyện này sạch sẽ. Ta giết con trai hắn, hắn còn quỳ xuống đất ca tụng ta anh minh. Từ đó về sau, người khác đều nói Quy Mệnh Hầu ù tai hoa mắt, chỉ có ta không tin lắm. Trong mắt của ta, làm sao có thể hoàn toàn cam tâm được chứ.

Đặng Hương vân vê sáo ngọc trên tay, như rơi vào trầm tư. Ta thấy hắn tán thành nhưng không cho là đúng. Người này quá trầm lặng, làm cho người ta không thấy được tính tình thật sự của hắn.

Một lát sau, Đặng Hương nói cho ta: "Quy Mệnh Hầu nhặt được A Nam ở trước cửa phủ công chúa. Hắn vốn muốn tới phủ công chúa nhìn nhà bên này." Nói xong hắn không biến sắc cất sáo ngọc, đứng lên đi ra ngoài cửa."Hoàng thượng không muốn gặp Quy Mệnh Hầu, ta sẽ đuổi hắn đi."

Ta nhớ, hắn có hỏi ta nên đi tìm Quy Mệnh Hầu, có thể thấy được hắn đối với Quy Mệnh Hầu cũng có tâm tư. Chỉ là, Quy Mệnh Hầu là đại biểu Nam Sở, cách nhìn của hắn và ta đối với người này không giống nhau.

Ta cười lạnh một tiếng."Chắc hắn còn trông cậy muốn trao đổi với ta, cứ để cho hắn đi như vậy, hắn tất nhiên không có cam lòng." Ta hiểu rõ Quy Mệnh Hầu muốn trao đổi gì với ta. Chỉ không biết hắn muốn đổi lấy cái gì.

Đặng Hương đứng lại, như có điều suy nghĩ nhìn ta, "Nếu Hoàng thượng cảm thấy lời người đáng sợ......"

"Không có gì, " ta cắt đứt lời hắn, "Không phải hắn sẽ nói lung tung quan hệ giữa tiên sinh và A Nam sao?" Ta hếch mày nhìn Đặng Hương, "Trẫm đã sớm không sợ người khác nói gì, cũng tin tưởng nhân phẩm của hai người." Chúng ta đều là người thông minh, hắn chắc chắn biết ta có ý gì.

Đặng Hương nghiêng đầu suy nghĩ, cười nhạt một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Ta căn bản không tin Quy Mệnh Hầu chỉ đến xem nhà, hắn nhất định biết Đặng Hương đã tới phủ công chúa, về phần sao hắn biết, ta không muốn nghĩ.

Ta chuyên tâm xoa chân A Nam, dần dần, trên bắp chân A Nam cũng hiện ra màu đỏ, tiếng A Nam hừ hừ cũng dần dần yếu đi. Một lát sau, A Nam ngủ thiếp đi. Ta ngừng tay, sờ chân của nàng, vẫn còn có chút lạnh. Sợ xoa nữa sẽ làm nàng tỉnh giấc, ta định cởi váy nàng, nhét chân nàng vào trong ngực ta. Chân A Nam hơi lạnh, ta che kín váy nàng, lại kéo chăn đắp kín thân thể nàng. Ta cứ ôm chân của A Nam ngồi ở đầu giường, ngây ngốc nhìn A Nam ngủ.

A Nam không có gì đáng ngại, như thế là tốt rồi. Về phần có người ở sau lưng đánh lén, ta rất khinh thường.

Ta phải suy nghĩ thật kỹ sẽ ứng phó cục diện về sau như thế nào.

Chuyện Đặng Hương xuất hiện sẽ không thể giấu, Quy Mệnh Hầu sẽ truyền chuyện ngày hôm nay ra ngoài. Người không biết, còn không biết sẽ sắp xếp A Nam như thế nào. Mẫu hậu nhất định sẽ có áp lực. Giữ vững hiện trạng cũng đã khó rồi, một khi muốn động vào Phùng Yên Nhi, trên triều đình sẽ đề nghị ào ào, lấy A Nam ra làm đệm lưng cho Phùng Yên Nhi.

Tóm lại, về sau mỗi đi bước đều phải cực kỳ cẩn thận. Trong lòng ta hiểu, Phùng Yên Nhi nhất định là có hành động rồi, hôm nay nghe được hai người kia nói chuyện, mười phần là có liên quan đến Phùng Yên Nhi. Nói không chừng đây việc kéo A Nam xuống nước chỉ là khởi đầu. Nghĩ đến đây ta có chút nhức đầu, vốn nhằm vào ta, tại sao lại liên lụy đến A Nam chứ?

Một giây sau, cửa phía sau ta bị gió thổi mở ra, ta không muốn kinh động A Nam, liền không đứng dậy đóng lại. Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, cũng mùi thuốc bay vào, ta nghe ra là huynh đệ Đặng gia.

"A Nam ở trong cung bị người đánh." Đặng Vân căm giận bất bình.

"Chuyện này có chỗ kỳ lạ," một người khác là Đặng hương, "Cung nhân làm sao có thể có lá gan to như vậy?"

"Trong cung thì thế nào, ca ca không nhớ rõ năm đó Quy mệnh Hầu yêu Lý phu nhân như thế nào sao? Sau điều tra rõ, nàng ta căn bản là mật thám Hoàng đế Nguyên gia nằm vùng bên cạnh Quy Mệnh Hầu."

Ta nghiêng tai lắng nghe, biết bọn họ nói Hoàng đế Nguyên gia là nói phụ hoàng, khi đó phụ hoàng tấn công Nam Sở, quả thật có thể nói là thế như chẻ tre, quân đội của Quy Mệnh Hầu điều động ra sao người đều biết rõ, bây giờ nghĩ lại thì ra là có nguyên nhân.

Khi đó, ta cho là ta không được sủng, rất nhiều chuyện không dám hỏi phụ hoàng. Sau ta suy nghĩ kỹ một chút, cũng biết rất nhiều chuyện không phải chỉ là tranh đoạt trên chiến trường.

"Mặc kệ là ai, muốn khi dễ A Nam, chúng ta không cho phép." Đặng Vân nói, "Nếu đệ biết là ai, đệ nhất định sẽ bắt cả nhà người đó trả giá thật lớn.”

Ta nghe thấy Đặng Hương thở dài một cái, "Ở trong cung, A Nam có không ít kình địch."

"Năm đó A Nam cũng không nên rơi vào trong tay Nguyên gia, tất cả lại tại Quy Mệnh Hầu." Đặng Vân phẫn hận nói.

Nhưng vào lúc này, ta nghe thấy âm thanh Bạch Hạc vẫy cánh, lại nghe đến âm thanh bát đụng vào bình. Đặng Hương nói "Đừng nấu thuốc ở đây, những thứ này Hạc nhi tưởng là cho chúng nó ăn, hay đến đây nghịch."

Đặng Vân ừ một tiếng, dường như đang thu dọn đồ đạc, lại một lát sau, Đặng Vân nói, "Nhớ năm đó, Lý phu nhân thấy người Nam liền quyến rũ, thế lực kéo dài đến triều đình, ngay cả......" Âm thanh của bọn hắn nhỏ xuống, hình như là đi ra ngoài sân nhỏ. Ta âm thầm thở dài một cái, thì ra là hậu cung đều như vậy, thua dưới váy của nữ nhân, cũng không chỉ có một mình ta.

Cửa bị đẩy ra, trong tay Huyền Tử cầm một bát sứ đi vào. Nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình ta, Huyền Tử có chút ngoài ý muốn. Đôi mắt kia giống y như đôi mắt của A Nam đảo qua đảo lại mấy lần.

"Hương ca ca và Vân ca ca đi nấu thuốc rồi." Ta nói cho Huyền Tử biết.

Đứa nhỏ này đặt cái bát lên bàn, "Là cháo nóng, tỷ tỷ ăn được không?" Hắn dùng đầu ngón tay sờ lên vành tai của mình, có thể thấy được cháo còn nóng.

Ta thấy A Nam ngủ say, không đành lòng đánh thức nàng.

Huyền Tử ngồi xuống ghế bên cạnh, không có đi gọi tỷ tỷ dậy, ngược lại đang nhìn ta, trong mắt đều là tò mò.

Ta nghĩ, "Trẫm nhất định sẽ tìm ra hung thủ đánh tỷ tỷ của đệ, sẽ không để tỷ tỷ của đệ chịu khổ." Ta bảo đảm.

Sở Huyền trừng mắt nhìn, "Tỷ tỷ của đệ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó."  Đứa bé này nói rất chắc chắn, "Dám khi dễ tỷ của đệ, sẽ không có kết quả hay ho gì."

Lúc hắn nói như vậy, ánh mắt rơi vào trong ngực ta, thấy chân của A Nam trong ngực ta, rất nhanh dời ánh mắt đi. Lông mi rũ xuống, mặt hơi đỏ. Đứa nhỏ này!

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Huyền Tử lại mở miệng, "Đệ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó." Lần này âm thanh rất nhẹ, mặt càng đỏ hơn, giống như vô cùng xấu hổ.

Ta có cảm giác, đứa bé ôn hòa nhu thuận này, chỉ sợ cũng không phải là người dễ chọc. Lúc này Huyền Tử không cần cắn răng nghiến lợi, cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình.

"Không sai, ai dám khi dễ A Nam, phải để cho người đó muốn hối hận cũng không kịp, nếu không chẳng phải của hồi môn là ta đây là đồ vô dụng sao?" Đặng Vân lớn tiếng la hét đi vào, hiển nhiên hắn nghe được Huyền Tử nói, hắn đã đánh thức A Nam.

"Đứng lên uống thuốc!" Đặng Vân nhìn A Nam đã mở mắt, không khách khí nói.

Trong tay của hắn đang cầm một bát thuốc. Mùi thuốc nồng nặc, ta đoán chừng sẽ rất đắng.

Ánh mắt A Nam vẫn còn có chút mơ màng, nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh. Nàng thấy chén thuốc trên tay Đặng Vân, chê bai quay mặt qua chỗ khác.

"Đừng nghe Vân đệ," Đặng Hương tiến vào, vẫn dùng cái giọng thong thả ung dung nói chuyện, "Người đánh A Nam là một phụ nữ, nên ra tay cũng không nặng lắm. Nếu như chỉ là vì tranh giành tình cảm, cũng không cần gây chiến. Hoàng thượng điều tra rõ xử phạt là được." Hắn liếc ta, lập tức chú ý tới ta ôm chân của A Nam vào trong ngực. Ánh mắt của hắn dừng ở đó, thật lâu vẫn chưa chuyển động.

"Chuyện này không đơn giản như vậy," ta nói, đưa tay ra muốn cầm chén thuốc trong tay Đặng Vân, "Có người bí mật đưa A Nam ra khỏi cung, chuyện này không đơn giản. Ta sẽ điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng."

"Chỉ sợ hoàng thượng không điều tra được gì." Đặng Vân suy nghĩ một chút, hiển nhiên cũng không tin tưởng ta. Hắn cuối cùng không đưa chén thuốc cho ta, "Hoàng thượng, người thôi đi, bộ dạng người sao có thể cho uống thuốc A Nam." Đặng Vân bật cười, "Người không có thể hai đầu."

Hắn nhìn dáng vẻ ta ôm chân A Nam, càn rỡ cười lớn."Khó trách hậu cung hoàng thượng không chịu yên tĩnh, hoàng thượng cũng quá thương hương tiếc ngọc đi. Nếu ta là A Nam, ta cũng vậy không thể chống lại ôn nhu của người."

Đến lúc này, A Nam mới chú ý tới, nàng cúi đầu nhìn qua, lập tức sợ hãi thốt lên, rụt chân trở về, ta muốn bắt lại không thể bắt được.

"Hoàng thượng rãnh rỗi ở chỗ này khoe mẽ lấy lòng A Nam, không bằng đi nhìn hậu cung của người đi. Nuôi nhiều nữ nhân như vậy, một mình ngươi lại tới đây lấy lòng A Nam, người có mệt không?" Đặng Vân nói chuyện tuyệt không nể mặt, "Hôm nay vì người này làm ấm chân, ngày mai vì người kia làm ấm tay, đến lúc đó bọn họ ba chân bốn cẳng đều đau, hôm nay đánh đầu này, ngày mai đá đít đó, hoàng thượng ngươi bận rộn đi tới hết được hay sao?"

Đặng Vân ngồi bên giường, cũng không thèm nhìn ta lúng túng, hắn muốn cho A Nam uống thuốc.

Kết quả A Nam đã ngồi dậy, đoạt lấy chén thuốc, đổ hết vào miệng.

"Chuyện ngày hôm nay, là thiếp không tốt." A Nam nói, bởi vì thuốc đắng, nàng giả vờ làm một cái mặt quỷ, "Thiếp nên cẩn thận một chút. Chẳng qua lúc đó, thiếp nghe thấy trong rừng mai có người đang gọi, cho nên nổi lòng hiếu kỳ, liền đi vào......"

"Có người đang gọi?" Ta lập tức cảnh giác, "Gọi cái gì?"

A Nam cẩn thận sờ sờ vết sưng sau gáy, chạm vào chỗ đau, lại mở miệng trách móc một phen.

"Đang kêu cái gì......" A Nam cố gắng nhớ lại, "Người này điên rồi, mau ngăn nàng lại! Còn nói cái gì...... Đây chính là long chủng!" A Nam có chút nghi ngờ."Thiếp nghĩ có phải Lâm mỹ nhân xảy ra chuyện gì không, nhưng lại nghĩ, Lâm mỹ nhân không phải là không rời cửa sao? Vốn còn nghi ngờ, mà thiếp lại thấy phía sâu trong rừng mai có bóng người đang di chuyển." A Nam nhíu mày, "Thiếp đi vào, cây lớn rừng rậm, đi vài bước liền có chút nghi ngờ, lại không thấy bóng người nữa. Thiếp đang muốn đi ra ngoài, nào ngờ lại bị đánh một cái. Thiếp không tránh được, lập tức ngã vào trong khe nước đóng băng. Lúc tỉnh lại thì đã nhìn thấy Mính Hương tiên sinh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.