Chương trước
Chương sau
Sau khi ta cho bìnhthân một lúc lâu, cũng không thấy người nào đứng lên. Trong đám người,vốn dĩ có người đã rục rịch định đứng lên, nhưng vừa thấy người kháckhông động cũng rất nhanh lại quỳ xuống một lần nữa. Ta chú ý tới có vài người thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phùng Yên Nhi.

Lòng ta thấy rất bực bội, không khỏi nhíu mày.

Lúc này, Tiễn Bảo Bảo dẫn đầu đứng lên, cười tủm tỉm nói một câu, "Thái hậu ở trong cung chờ Hoàng Thượng đã lâu. Tuy các tỷ muội đều nhớ nhungmuốn nhìn Hoàng Thượng lâu hơn mộ chút, nhưng như vậy lại làm cho tháihậu nóng lòng hơn".

Có nàng ta dẫn đầu, những người mới lục tục đứng lên.

Chỉ có Phùng Yên Nhi vẫn bất động. Nàng ta ngược lại phủ phục xuống, "Thỉnh Hoàng Thượng xử phạt nô tì".

Ta trầm mặt, liếc nàng ta một cái, trước mặt rất nhiều người mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt hỏi, "Phùng Thục phi có tội gì? Sao lại muốntự trách phạt mình?".

Trời thu xơ xác tiêu điều, từng cơn gióthổi qua làm lòng người lạnh xuống. Cứ như vậy mà ở bên ngoài nóichuyện, làm cho người ta có chút không kiên nhẫn. Huống hồ Phùng Yên Nhi vốn là mỹ nhân, mặc y phục vải bố đơn giản nhưng trên mặt lại một tầngson phấn, so với sắc trời ám bụi còn tươi tắn hơn, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là không có bao nhiêu thành ý, dường như cố làm ra vẻ đángthương.

Phùng Yên Nhi quỳ rạp trên mặt đất, hai vai hơi run run,"Hoàng Thượng, nô tì có tam đại sai, cái sai thứ nhất là biết chăm sócchính mình để đến nỗi mang bệnh, không thể bồi Hoàng Thượng đi xa; cáisai thứ hai là chưa làm tròn trách nhiệm quản lý hậu cung, không thấy rõ bộ mặt thật sự của Hà Tử Ngư; cái sai thứ ba là không quản được ngườinhà của thần thiếp, mới có thể để cho biểu ca Quý Khang của thiếp làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, làm nhục môn quy". Phùng Yên Nhitừng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, phá lệ thận trọng. Sau khi nói xong,vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ phủ phục trên mặt đất, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Nếu là trước kia, nhìn thấy nàng ta mảnh mai, yếu đuối, một bộ dạng bất lực như vậy, ta nhất định sẽ đối với nàng ta thươngtiếc gấp bội. Nhưng hiện tại...

Ta nghiêm mặt lại, "Ngươi đã biết sai, ta cũng không đành lòng trách phạt ngươi quá nặng. Nhưng ngươi làngười đứng đầu hậu cung, vốn nên làm gương cho kẻ dưới. Nữ tử chi đức,nghi thất nghi gia, gia sự đều xử lý không tốt, làm sao có thể làm mẫunghi thiên hạ. Như vậy đi, ngươi cũng sao kinh thư vì mẫu hậu cầu phúcđi".

Ta cũng không cho Phùng Yên Nhi đứng lên, liền trực tiếp đi qua nàng ta.

Tiễn Bảo Bảo liền đuổi theo đi bên người ta, nàng ta còn hướng Phùng Yên Nhi nở nụ cười chế giễu, dẫn đầu chúng tần phi hậu cung đi theo sau.

~~~~~~~~~~

Sau khi hồi cung, ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, rồi lại tiếp một đống người ân cần thăm hỏi.

Chuyện của Hà chiêu nghi truyền khắp hậu cung. Sau khi hồi cung, nàng ta vẫnbị giam lỏng trong cung của mình chờ xử lý. Không ai nhìn thấy nàng ta,gần một nửa người bên cạnh nàng ta, hoặc bị giết hoặc bị giam giữ. Mộtcung điện ồn ào náo nhiệt bỗng chốc ảm đạm xuống.

Phùng Yên Nhicũng không ra khỏi cửa. Nghe nói là thân thể không tốt. Ta còn lạ gìnàng ta, đó là bởi vì ngày đầu tiên ta trở về đã không giữ lại mặt mũicho nàng ta. Hậu cung là như thế, mọi người phải xem sắc mặt của ta màlàm việc, việc ta lạnh nhạt đối với Phùng Yên Nhi mà nói, giống như trực tiếp đánh vào mặt nàng ta một cái.

Nhưng ở chỗ A Nam và Tiễn Bảo Bảo lại vô cùng náo nhiệt, nghe nói mỗi ngày người đến bái phỏng xếp thành một hàng.

Điều làm cho ta vui mừng chính là, ngày đầu tiên trở về, A Nam liền đi báiphỏng Phùng Yên Nhi cùng Tiễn Bảo Bảo. Còn tặng mỗi người đặc sản mangvề từ Giang Nam. Có thể thấy được A Nam thực ngoan. Lời nói của ta, nàng vẫn nhớ kỹ.

Chờ nàng đi bái phỏng một lượt những tần phi có chút địa vị trong cung xong, ta liền hạ chỉ phong nàng làm Hiền phi, như vậy cũng sẽ không có người nào cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.

Ngày ANam được phong làm Hiền phi, ta cũng chỉ ban một đạo thánh chỉ, cũngkhông có đại lễ trang nghiêm gì. Những từ ngữ như ca ngợi nàng hiền đứcđều là ta tùy tiện nghĩ ra. Chứ với tính tình kia của A Nam, ta cònkhông biết hình dung như thế nào cho tốt nữa. Cho nên liền nghĩ ra mấytừ dễ nghe. Bởi vì có một lý do vô cùng thuyết phục đó là nàng có côngcứu mạng ta, nên trong triều không có người nào phản đối.

Ta cũng thuận tiện ban thưởng cho cung nữ A Qua kia – người luôn ở bên cạnh ANam. Như vậy cũng là một loại thái độ biểu lộ ân sủng.

Nghe nói, A Nam rất ra dáng khi các tần phi khác đến chúc mừng, đáng tiếc ta không có thời gian tới xem.

Đồng thời cùng với A Nam, ta cũng phong cho Tiễn Bảo Bảo làm chiêu nghi,thay thế vị trí của Hà Tử Ngư. Về phần Hà Tử Ngư thì để nàng ta đến mộtcung điện cũ hẻo lánh, tùy ý mẫu hậu định đoạt. Ta cũng không hỏi đến.

Mấy ngày nay, việc ta bận rộn nhất là xử lý vụ án của lão Cửu, việc áp giải hắn đi xảy ra một chút vấn đề nhưng cũng không phải là việc gì lớn.Nhất thời ta cũng không rảnh tay để quản mấy việc trong hậu cung. Chỉ có một việc làm ta vui mừng, đó là bụng của Lâm mỹ nhân ngày càng lớn, con của ta lại trưởng thành không ít.

Ngày qua ngày bận rộn với công sự, chờ đến lúc ta có chút thời gian rảnh, mới phát hiện Lạc Kinh đãvào những ngày cuối cùng của mùa thu.

Chạng vạng, ta từ CànNguyên điện đi ra, đập vào mắt là cảnh lá phong nhiễm đỏ một khoảngtrời. Ta nghĩ tới A Nam, từ lúc trên đường trở về có chút giận dỗi vớita, đã nhiều ngày, ngay cả nhìn nàng cũng chưa từng đến nhìn ta một lần. Ta chỉ gặp nàng một lần trong ngày sắc phong Hiền phi. Mà nàng cũng chỉ hướng ta dập đầu một cái, xem như tạ ân, không nói không rằng với tamột câu.

Từ trong xương, A Nam cũng có chút tính tình của côngchúa, kiêu ngạo không dễ dàng cúi đầu trước người khác, ngay cả ta cũngkhông ngoại lệ.

Ta đạp trên lá vàng thứ thớt, dọc theo Vĩnh Hạngcung đi đến Trường Tín cung. Lần này, ta ra hiệu bằng mắt trước, khôngcho tiểu thái giám Trường Tín cung kinh động đến A Nam. Bước qua cửa,liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mảnh vàng úa ở Trường Tín cung, hoacúc sắp tàn, tà tà ngả rạp trên mặt đất, dưới chân toàn lá vàng, cũngkhông có người nào quét dọn.

Thái giám trong cung thấy ta, hànhlễ xong liền ra hiệu chỉ vào một cái cây ở trong cung. Lúc này, ta mớithấy A Nam, nàng mặc một thân cung trang xanh thẫm, nằm trên nhuyễn tháp dưới tàng cây. Trong tay nàng cầm một tờ giấy, chăm chú nhìn cái gì đó. Dung mạo cùng hương khí kết hợp với tiếng chim sẻ trên cây, làm chocung trang màu xanh thẫm trên người A Nam cũng nhiễm một tầng sắc màumùa thu.

Ta cảm thấy A Nam có vẻ đăm chiêu, mi mục hơi nhíu lại,tú lệ tuyệt luân, trong lòng bất giác nhảy dựng lên, lại có chuyện gìlàm cho A Nam lo lắng?

Bên cạnh A Nam vẫn là cung nữ A Qua kia,lúc này nàng ta đã thấy ta, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hành lễ, "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

A Nam giật mình, rất nhanhliền ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thu đi vẻ ưu phiền trên mặt, tĩnh như nước, trong trẻo như sương. Chỉ một thoáng, đem mùa thu ảm đạm xóa bỏ.Tay nàng hơi động, gấp tờ giấy kia lại rồi thu vào trong tay áo rộngthùng thình của nàng.

"Thần thiếp không biết Hoàng Thượng giálâm, không có từ xa tiếp đón, xin Hoàng Thượng thứ tội", nàng vừa nói,vừa đứng lên, muốn hướng ta hành lễ.

Ta nâng cánh tay của nàng lên, "Quên đi".

Ta nhìn khắp mọi nơi, ra vẻ thoải mái hỏi, "A Nam, sao nàng không chongười quét hết lá vàng úa trong Vĩnh Hạng cung đi, bỏ mấy chậu hoa cúcsắp tàn đó đi luôn?"

A Nam bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn ta,"Không cần. Thiếp cảm thấy chúng nó vẫn còn cơ hội sống sót, không muốncứ như vậy mà vứt bỏ chúng". Khi nàng nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏnhắn là biểu tình cương quyết, làn da tuyết trắng hơi ửng đỏ trong ánhnắng hoàng hôn.

Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, "Nói chonàng một tin tức tốt, chiếu thư truyền Đặng Vân vào kinh đã sắp đến Đặng gia. Vì để đưa chiếu thư đến tay hắn nhanh một chút, trẫm đã xuất vàicon khoái mã".

A Nam có chút kinh ngạc, "Việc này sao lại gấp như thế?"

Ta cười, "Nếu không gấp, ta sợ hắn lại bị bệnh tương tư", ta nói lời nàychỉ là vui đùa. Nguyên nhân chân chính là Phùng Ký đã muốn chọn Binh Bộthượng thư mới. Ta biết, dù cho Đặng Vân có đến đây cũng không đảm đương nổi chức Binh Bộ thượng thư, nhưng ta có thể sắp xếp hắn vào nơi mấuchốt, giúp ta quan sát những người đó. Lúc này, hai nhi tử của Phùng gia đang tích cực tạo dựng mối quan hệ với những người khác, công tử Phùnggia ngày nào cũng tham gia yến hội trong Lạc Kinh.

Xem ra, Phùng Ký đã vội vã chuẩn bị hậu thuẫn.

A Nam nghiêng đầu đi một chút, "Hai ngày nay, thân thể Thục phi khôngtốt, đã nhiều ngày không đi thỉnh an mẫu hậu. Thiếp đi thăm nàng, nhưngcũng không gặp được"

"Sao lại như thế nào?", ta có chút không kiên nhẫn.

"Hôm nay, nàng đã thỉnh cầu mẫu hậu, muốn cho nữ quyến trong nhà đến thămnàng", khóe miệng A Nam hơi nhếch lên, mỉm cười nói, "Mẫu hậu đã chuẩntấu".

"Đến thì đến ", ta không cho là đúng, "Nếu mẫu hậu đã đồng ý thì cứ như vậy đi".

Ánh mắt A Nam vòng vo chuyển động, "Nghe nói, lần này là muội tử của PhùngThục phi tiến cung. Không biết là Lục tiểu thư hay là Bát tiểu thưtới?", A Nam nhức đầu nói.

Ánh mắt nàng nhìn ta dường như khôngcó ý tốt. Ánh mắt kia rõ ràng rất giảo hoạt, có chút ý tứ chê cười nhìnta. Tại thời điểm này rồi mà nàng còn một bộ dáng vui sướng khi ngườigặp họa. Chẳng lẽ nàng một chút cũng không nghĩ tới loại sự tình này rất có tính uy hiếp đối với nàng sao? Nàng thật đúng là tuyệt không để ýta.

Ta hắc hắc nở nụ cười, cố làm cho tiếng nói phát ra có chútmơ màng, du hoặc, "Bộ dạng Phùng Thục phi tuyệt sắc, nàng lại còn cómuội tử! Không biết muội muội kia bộ dạng như thế nào?"

"Chắccũng là giai nhân tuyệt sắc", A Nam khẳng định nói, "Trước kia cũngkhông chưa từng nghe nói Phùng gia có nhiều nữ nhi như vậy. Người talặng lẽ dưỡng trong khuê phòng, nếu không phải là một trang tuyệt sắc,làm gì phải cất giấu kĩ như thế, sợ người người tranh giành sao?"

Ta giật mình, đột nhiên hiểu được. Cái gì mà tiến cung thăm hỏi, đại kháilà đưa mỹ nữ đến triển lãm trước mặt ta. Cũng giống như Phùng Yên Nhimười lăm tuổi năm ấy.

Lần này, ta nhanh chóng kéo A Nam vào trong lòng ta, không chỉ nhéo nhéo mặt của nàng, còn cố ý nhéo hai cái bên eo nàng. "Nếu nàng sợ trẫm bị người khác cướp đi thì cứ việc nói thẳng,không cần phải nói bóng nói gió như vậy đâu".

A Nam tức thời nghẹn lời.

Ta biết A Nam còn không có thích ta, ta cũng đoán trong lòng nàng sợ làcòn có người khác, nhưng sau một thời gian dài ở chung với nàng, ta đãrút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy khi chúng ta ở bên nhau vẫn cònthiếu thiếu cái gì đó. Ta tuy có vội, nhưng ta sẽ chờ đợi A Nam. Có lẽnàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để ở bên cạnh ta. Đây chỉ là suy đoáncủa ta, ta sẽ thật sâu giấu dưới đáy lòng, vĩnh viễn sẽ không nói ra. Ta thừa nhận, là ta không dám nói, nhưng như vậy thì có làm sao. Hiện tại, A Nam vẫn ở bên ta, ta không tin có người nào có thể cướp nàng khỏi tay ta.

"Vừa rồi trẫm đã nói với nàng chuyện thứ nhất", ta nói, nhìn khuôn mặt dễ thương của A Nam, "Hiện tại trẫm còn chuyện thứ hai muốnnói...", ta cố ý kéo dài âm thanh.

Quả nhiên, A Nam lập tức khẩntrương, nàng nắm chặt tay áo của ta, ánh mắt mở thật to, bộ dạng có chút chờ mong, "Hoàng Thượng muốn nói cái gì?"

Tay của ta ở phía saulặng lẽ hướng vào tay áo của nàng, bất động thanh sắc tìm thấy tờ giấyvừa nãy nàng giấu đi, ta cầm lấy nó, rút tay ra, bỏ vài đai lưng củaminh, trên mặt ta cố gắng hiện lên biểu tình vô lại, "A Nam, nàng đi pha cho ta một ly trà bổ thận, bổ huyết của phương Nam đi rồi trẫm nói chonàng nghe".

A Nam trợn trừng mắt, không nể tình nhìn ta. Cái mũi nho nhỏ nhăn lại, hiển nhiên là thực bất mãn đối với ta.

"Nhanh đi nào!", ta thúc giục nàng.

Nàng bất đắc dĩ rời đi pha trà.

Ta cười một tiếng, ai bảo A Nam không có công phu, cái này nàng đấu không lại ta!

Ta làm bộ bước đi thong thả, thanh thản tiêu sái đi đến bên kia, làm bộchăm chú đang nhìn thảo dược, quay lưng lại với cung nữ A Qua ngốcnghếch nhưng ánh mắt luôn sắc bén kia, vụng trộm nhìn thoáng qua tờgiấy. Rất kỳ quái, trên tờ giấy chỉ có bốn chữ "Cùng huyền cùng múa".Cái này thì có cái gì đáng giá mà A Nam lại chuyên chú nhìn chằm chằmnhư vậy ? Bất quá, những chữ này cũng thật đâm vào mắt người, hào sảngphóng khoáng lại mang theo chút nhã ý, đúng là có ý có cảnh.

Ta nhanh chóng gấp tờ giấy lại, đem nhét vào đai lưng.

A Nam vừa vặn đem trà ra, trên mặt biểu hiện sự tức giận, giống như muốn phát hỏa. Căm giận đem ly trà nhét vào tay ta.

"Tẩm bổ? Tráng dương?", ta hỏi nàng.

A Nam không nói lời nào, cánh môi mỏng manh mím thành một đường, trên mặt bày ra biểu tình "Không muốn nói chuyện"

"A Nam uống trước một ngụm thử xem", ta cười nhạo, một tay cầm ly trà, một tay tiến lại gần tay áo của nàng. Tờ giấy kia lại vô thanh vô thức trởvề trong tay áo A Nam.

A Nam bị ta kéo vào trong lòng, nhưng nàng quật cường xoay mặt đi, "Trà bổ dường của nam nhân, nữ nhân sao có thểuống loạn? Nếu Hoàng Thượng không tin thiếp, có thể đổ đi, không cầnuống!"

Ta cười hắc hắc, một hơi uống hết ly trà. Sau đó cúixuống, ở bên tai của A Nam liếm vành tai nàng một cái, "Chuyện thứ haichính là, đêm nay ta muốn lật thẻ bài của A Nam".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.