Sau khi ta cho bìnhthân một lúc lâu, cũng không thấy người nào đứng lên. Trong đám người,vốn dĩ có người đã rục rịch định đứng lên, nhưng vừa thấy người kháckhông động cũng rất nhanh lại quỳ xuống một lần nữa. Ta chú ý tới có vài người thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phùng Yên Nhi.
Lòng ta thấy rất bực bội, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, Tiễn Bảo Bảo dẫn đầu đứng lên, cười tủm tỉm nói một câu, "Thái hậu ở trong cung chờ Hoàng Thượng đã lâu. Tuy các tỷ muội đều nhớ nhungmuốn nhìn Hoàng Thượng lâu hơn mộ chút, nhưng như vậy lại làm cho tháihậu nóng lòng hơn".
Có nàng ta dẫn đầu, những người mới lục tục đứng lên.
Chỉ có Phùng Yên Nhi vẫn bất động. Nàng ta ngược lại phủ phục xuống, "Thỉnh Hoàng Thượng xử phạt nô tì".
Ta trầm mặt, liếc nàng ta một cái, trước mặt rất nhiều người mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt hỏi, "Phùng Thục phi có tội gì? Sao lại muốntự trách phạt mình?".
Trời thu xơ xác tiêu điều, từng cơn gióthổi qua làm lòng người lạnh xuống. Cứ như vậy mà ở bên ngoài nóichuyện, làm cho người ta có chút không kiên nhẫn. Huống hồ Phùng Yên Nhi vốn là mỹ nhân, mặc y phục vải bố đơn giản nhưng trên mặt lại một tầngson phấn, so với sắc trời ám bụi còn tươi tắn hơn, chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết là không có bao nhiêu thành ý, dường như cố làm ra vẻ đángthương.
Phùng Yên Nhi quỳ rạp trên mặt đất, hai vai hơi run run,"Hoàng Thượng, nô tì có tam đại sai, cái sai thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119657/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.