"Đặng tòng quân", ta gọi hắn lại.
Không nghĩ tới thiếu niên này so với tưởng tượng của ta còn giảo hoạt hơn,"Ta đi dẫn phản tặc Văn Đương lại đây cho Hoàng Thượng". Nói xong khôngđợi ta mở lời, liền trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Nhìn hắn lúc nàyvì đuổi theo A Nam mà còn nhanh hơn thỏ, ta hận đến nghiến răng. Nhưngtrước mặt còn có mười mấy người đang quỳ, và còn nhiều người khác nữa,ta không thể bỏ mặc để đuổi theo giống hắn. Cũng may Như Ý nhạy bén,không cần ta nói, nhân lúc không ai chú ý, hắn đã dẫn theo người chuồnra đại sảnh, theo đuôi mà đi.
Kỳ thật, nếu ta sớm biết sẽ diễn ra cảnh tượng như thế này, ngay từ đầu tuyệt đối sẽ không để A Nam ở lạiđây. Những người này một đám không ai cho ta mặt mũi, diễn trò hay. Mà A Nam là đối tượng cho bọn họ diễn trò.
Nhất định về sau ta phải thu thập tiểu nha đầu này. Trở lại Giang Nam, nàng liền không sợ ta, nàng rất cao hứng?
Không đúng! Cho tới bây giờ A Nam cũng không từng sợ ta. Tính tình của nàngcứng rắn luôn làm cho người ta tức giận, nào biết chữ "Sợ" viết như thếnào.
"Hoàng Thượng", Tạ Tử Nam đi lên mở miệng nói chuyện, khóemắt ta tà tà nhìn thần sắc của hắn hình như có ẩn ẩn ý cười. Cái này cógì buồn cười chứ? Một thiếu niên xốc nổi, cùng một hoàng đế tâm thầnkhông yên, có điểm nào làm cho hắn buồn cười?
"Tạ đại nhân cùng thuộc hạ lui ra trước đi", ta nói.
Tạ Tử Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119631/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.