Ta muốn xin lỗi vì đã oan uổng nàng nên ta ban thưởng cho A Nam vải sa la.
Loại vải này là cống phẩm Giang Nam, năm nay chỉ có một kiện duy nhất, nếulà lúc trước, tự nhiên sẽ là của Phùng Yên Nhi. Đưa cho nàng (Phùng YênNhi) để đổi lại là nụ cười giả dối nhất thời. Còn không bằng đưa chongười quan trọng, xứng đáng hơn.
Đúng vậy, ta không phải vô duyên vô cớ ban thưởng cho A Nam. Loại vải này may y phục rất đẹp, A Nam mặcnhất định rất đẹp. Nhưng còn một diều nữa, ta muốn dùng nó để điều động, sắp xếp thế cục trong cung.
Ta mặc kệ A Nam có cao hứng haykhông, bởi vì ta mơ hồ cảm thấy những thứ này không hiếm lạ đối với ANam, mà lạ ở chỗ ta đối với nàng rất là sủng ái. Trên thực tế, khi nàngtiếp nhận những thứ ta ban thưởng, dường như có chút thương cảm.
"Thích không?", ta hỏi.
"Thích", nàng thì thào nói.
"Thích là tốt rồi, trẫm muốn đêm thất tịch nàng sẽ mặc nó", ta nói.
"Mặc đêm Thất Tịch?", đầu tiên A Nam rất sửng sốt, mạc danh kỳ diệu, sau đómặt của nàng lập tức đỏ lên, ta phát giác A Nam rất dễ dàng đỏ mặt. Lúctrước cùng nàng khắc khẩu xung đột, ta cũng không chú ý tới.
"Quần áo này mặc vào thì đúng là có đẹp", nàng có điểm ấp a ấp úng, "Chínhlà, chính là... Chính là ban đêm ở bờ sông trên đài cao mặc cái này thìcó chút lạnh", nàng rất là thật tình.
Ta không biết nói gì hơn.
Tiểu nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119600/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.