Ở dưới cửa thành, một bóng dáng nho nhỏ đang đứng đó, trên người mặc một cái áo bông quá khổ, dơ bẩn và nhiều mảnh vá như của ăn mày. Một thanh gỗ bình thường chặnngang ngực, như xuyên thủng qua bộ y phục rách rưới.
Lúc này nàng vừa vặn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái, ta nhận ra nàng.
Gương mặt vàng vọt, xanh xao hé ra, trên đó còn có một vết sẹo thật dài.
Sở Tư Nam!
Ta đương nhiên nhận ra nàng! Khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền bị nàng dùng gương mặt này lừa gạt, chuyện này ta vẫn nhớ kỹ, ta làm sao có thể không nhận ra nàng! Huống chi, vết sẹo trên mặt nàng vẫn là tự tay talưu lại.
Ta đã thật lâu không nhìn thấy người quen, lúc này nhìnthấy nàng, tâm của ta co rút một chút, đúng vậy, là tâm của ta, nó giống như đã trở lại.
Những thủ vệ kia vừa nghe có rượu thì tất cả đều nhảy khỏi tấm ván gỗ trong phòng đi ra.
"Ngươi là người phương nào?" Bọn họ đánh giá nữ nhân nho nhỏ trước mắt này.
Nàng không trả lời, chỉ lấy từ trong chiếc áo bông ra một khối bạch bố (tahk hiểu từ này lắm nên để nguyên cv, nàng nào biết thì chỉ ta nha),mặttrên có ghi một chữ "Nghĩa" thật to.
"Ngươi đến từ nghĩa trang?" Thủ vệ hỏi nàng.
Nàng gật gật đầu, "Đến nhặt xác." Thuận tiện chỉ chỉ xe đẩy tay phía saunàng. Nàng kéo đến đây một chiếc xe đẩy tay, bên dưới chiếc chiếu hẳn là thi thể của ta. Khó trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet/3119574/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.