Edit: Rine Hiền phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Trong lòng Cố Thanh Sương căng thẳng, hô hấp cũng ngừng lại. Nàng và A Thi nhìn nhau, A Thi cũng là dáng vẻ nín thở không dám nói bừa.
Ngoài cửa, Hoàng đế gật đầu: "Đúng vậy, ngày ấy Diệu Tâm bận việc lễ Phật, không rảnh nếm thử điểm tâm này nên mới tặng cho A Mẫn, ai ngờ lại xảy ra chuyện."
Hơi ngừng giọng một lát, hắn than thở: "Lúc trước, trẫm và Diệu Tâm sư phụ mới chỉ gặp mặt hai lần, cũng chưa nói được mấy câu. Vậy mà lại xảy ra chuyện thế này, tin tức ở trong cung cũng thật nhanh nhạy."
Giọng điệu bình thản ám chỉ việc này thật ra không phải là "dùng nhầm" mầm khoai tây, hơn nữa còn có vài phần oán trách Thái hậu bệnh vực người lung tung.
Cố Thanh Sương bình tĩnh trở lại, chỉ tỏ vẻ như chưa nghe thấy gì, cất bước đi tới trước tượng Phật to lớn bằng vàng đặt giữa điện, quỳ trên đệm hương bồ, yên tĩnh bái lạy. Thái hậu lạnh nhạt nói: "Ngươi đã biết trong cung nhiều thị phi, vậy thì bớt chạy tới chùa Thiên Phúc này là được, tự nhiên có thể bớt xảy ra chuyện."
Âm thanh Hoàng đế trầm xuống, hiển nhiên không vui: "Mẫu hậu!"
"Thôi." Thái hậu thỏa hiệp lắc đầu: "Biết ngươi không thích nghe lời ai gia, lại cứ mê đắm với nàng kia. Hiện giờ ai gia không nói được ngươi, ngươi tự xem mà làm đi."
Dứt lời Thái hậu cất bước rời đi, đương nhiên Hoàng đế cũng đi theo. Mẫu tử hai người không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-khuyet-co-giai-nhan/2642225/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.