Doanh Lan "bình phục" sau mấy ngày cáo ốm không ra ngoài, giờ gặp mặt buổi sáng nàng ta vẫn cư xử thân thiện, nhiệt tình với Cố Thanh Sương như trước, chủ động bước tới chào hỏi: "Nhu Phi nương nương có thai là chuyện đại hỉ. Tiếc rằng thần thiếp đột nhiên bị ốm không thể đến chúc mừng, thật có lỗi."
Cố Thanh Sương cũng muốn tỏ ra khách khí, mỉm cười nói: "Chỉ là hình thức thôi, cùng là tỷ muội một nhà, chúc mừng hay không có khác biệt gì đâu? Thân thể của Du Quý nhân quan trọng hơn."
"Tạ ơn nương nương không so đo." Doanh Lan mỉm cười cúi đầu, kế đó khẽ đảo mắt thì một cung nữ tiến lên.
Cố Thanh Sương nhìn lướt qua, trên tay cung nữ kia cầm cái khay, trong khay không có gì khác ngoài một chiếc trâm cài. Đầu trâm hình chim công, khảm nhiều hạt châu, tay nghề tinh xảo, phát sáng rực rỡ dưới ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa.
Theo luật lệ, với thân phận Quý nhân thì không thể có được nó, lại nghe nàng ta cười rồi nói: "Thần thiếp xuất thân thấp hèn, không thể so với các vị nương nương thông thạo nhiều thứ tao nhã mà chỉ thích mỗi trang sức. Hoàng thượng cũng biết đôi chút, nên vài ngày trước khi thần thiếp bạn giá ở Tử Thần điện, đúng lúc Thượng Công cục mang trâm cài này đến trình lên tiến cung, Hoàng thượng bèn tiện tay thưởng cho thần thiếp. Thần thiếp nhìn rất thích nhưng lại không có phúc khí mang nó, tự dưng vùi dập thứ tốt như vậy chi bằng tặng cho nương nương để chúc mừng. Nếu nương nương thích, thi thoảng mang một lần cũng là may mắn của thứ này."
Mấy câu nói thẳng thừng này khiến sắc mặt ai nấy trong điện biến hóa liên tục.
—Trước tiên là "xuất thân thấp hèn", sau lại khoe khoang thánh sủng.
Thay vì nói chúc mừng thì đúng hơn là nàng ta đang công khai tuyên chiến.
Nhưng khi giọng nói đó vừa dứt thì Ninh Tần đứng bên cạnh thờ ơ tiếp lời: "Trang sức trong điện của Nhu Phi nương nương sợ là có dùng cũng chẳng hết. Trâm cài này ta thấy Quý nhân cứ giữ lại đi, đừng ngại, sau này được tấn phân vị còn có cơ hội cài nó. Huống hồ, cũng chẳng phải phượng hoàng hay thanh loan mà chỉ là một con chim công. Trang sức thoạt nhìn như cao quý nhưng thực chất xung quanh có biết bao vàng bạc như vậy thì cũng chỉ là thứ mua vui cho đám cung nhân thôi, cả đời không thể so được với thần điểu."
Lời này còn chói tai hơn, nói một mà mắng hai, chỉ không nói thẳng ra sủng phi xuất thân từ cung nữ, nếu có được sủng ái thì cũng chỉ món đồ chơi.
Liễu Nhạn nghe vậy khẽ cười: "Lời của Ninh Tần khá hợp lý đấy. Ơ? Bổn cung nghe nói phụ thân Ninh Tần là Huyện lệnh, nhưng tổ tông lại là kinh thương nhỉ? Đúng là con nhà thương nhân, dạo gần đây làm ăn thế nào rồi?"
"Phì." Trong đại sảnh không ít người nhịn không nổi mà cười thành tiếng, ngay cả Cố Thanh Sương suýt nữa cũng bật cười, miễn cưỡng kiềm chế liếc mắt nhìn Liễu Nhạn.
Trong sĩ nông công thương thì để trèo đến chốn tao nhã khó khăn nhất chính là thương nhân.
Vẻ mặt Ninh Tần trắng bệch, Cố Thanh Sương cụp mắt, khóe miệng mỉm cười: "Du Quý nhân chúc mừng bổn cung thôi, sao cuộc trò chuyện lại đi xa thế này? Bổn cung thấy trâm cài này rất đẹp, không dễ có được, đa tạ Quý nhân."
Một hồi đấu võ mồm lúc này mới chấm dứt. Hoàng hậu chống tay ngồi trên chủ vị, không mở miệng, dường như chán nản. Thấy sự tình sáng tỏ mới xua tay: "Tất cả trở về đi, mấy hôm nay nóng lạnh bất chợt, nhớ chú ý thân thể."
Mọi người đứng dậy vái chào, cảm tạ xong rồi cáo lui. Ra cửa Tê Phượng cung, Cố Thanh Sương chợt nghe Uyển Tu nghi chê cười Liễu Nhạn: "Ngươi cãi nhau với Ninh Tần làm gì, vì nàng ta bưng bít tốt hơn ngươi, hay vì Hoàng thứ tử của nàng ta khiến người ta yêu thích hơn Đào Đào của ngươi? Miệng lưỡi tranh cãi có ích lợi gì đâu."
Liễu Nhạn khẽ hừ: "Không có ích gì nhưng mà dựa vào đâu để cho nàng ta được khoái chí chứ?"
Cố Thanh Sương chẳng biết nên nói gì cho phải.
Nàng thấy là, Liễu Nhạn vốn thẳng thắn, bây giờ nhờ cậy vào một Công chúa mà càng sống ung dung vô tư hơn, làm thế nào để được hài lòng thì cứ làm thế.
Ngẫm lại điều này, nàng tự hỏi bản thân vốn lạnh lùng cũng chẳng cưỡng lại được khuôn mặt ngẩng lên tươi cười của Đào Đào khi muốn nàng ôm thì Hoàng đế càng không kháng cự nổi.
Liễu Nhạn tiêu dao nhưng chưa mất hết lý trí.
Cứ thế qua hơn một tháng, trong cung đột nhiên có tin rằng phụ thân Ninh Tần thất trách trong việc chính sự, bị đồng liêu vạch tội trong một bản tấu chương nên mất chức quan.
Cố Thanh Sương nghe thế bèn đến Tử Thần điện dò hỏi, thoạt nhìn trên tấu chương thì việc nhận hối lộ đã bị vạch trần, sau đó lại nghe Hoàng đế nói: "Trẫm nghe nói Ninh Tần nói lời bất kính với nàng?"
Quả là vì chuyện của nàng.
Tâm nàng siết chặt, lúc đầu trỗi dậy nỗi bất an, cảm thấy hắn vì nàng làm một chuyện tốt, dù cho chức quan cực thấp cuối cùng cũng sẽ vì lời nói của nàng mà bị nắm thóp. Nhưng sau khi nghĩ kỹ thì mọi chuyện lại trở nên rõ ràng— mấy năm nay nàng ở cạnh hắn đọc nhiều tấu chương, lén lút đọc không ít sách thánh hiền, nàng nên hiểu điều đó sớm hơn.
Quan thanh liêm, không phạm sai lầm nào rất hiếm có, đế vương dùng người luôn phải nhẫn nhịn chút lỗi lầm của kẻ dưới— một bên nhẫn nhịn, một bên nắm giữ mấy sai lầm đó trong tay, đợi khi cần thiết thì đem ra dùng, đó mới là thượng sách.
Cho nên phụ thân của Ninh Tần hẳn là không oan uổng, chỉ có thể nói do xui xẻo mà thôi.
Nàng nhẹ nhõm mỉm cười: "Mấy năm nay Ninh Tần quá khổ cực, tính tình không tránh khỏi có chút khó chịu, thần thiếp không muốn so đo với nàng ấy, làm sao mà trêu chọc Hoàng thượng chống lưng cho thần thiếp thế này?"
Hắn mỉm cười, ôm lấy nàng mà không nói gì. Ánh mắt nàng vừa vặn rơi xuống tấu chương trong tay hắn, như thường ngày suy xét kỹ lưỡng.
Càng về sau này, thời tiết dần dần nóng lên. Cố Thanh Sương cũng đã mang thai được năm sáu tháng, nôn nghén làm hại khẩu vị không tốt, cũng sợ nóng hơn mấy năm trước. Hoàng hậu vì thế mà đặc biệt hạ chỉ, cho phép Thượng Cung cục chuyển băng đến để nàng hạ nhiệt trước. Hoàng đế thì nói muốn đi tránh nóng, dù sao Hành cung cũng mát mẻ hơn, nhưng mới vừa nói xong, Cố Thanh Sương vốn đang ngồi sát bên, bỗng bật dậy, che miệng gấp rút lao ra phía sau bình phong mà nôn mửa, Hoàng đế trông thấy, cảm thấy có lẽ nên thôi đi, đợi nàng từ sau bình phong quay lại thi cười bất đắc dĩ: "Vẫn là không nên chạy nhảy dày vò, nghe theo Hoàng hậu, chuẩn bị thêm nhiều băng cho nàng."
Cố Thanh Sương lộ vẻ áy náy, cúi đầu nói: "Thật ra không cần để cho cả cung chịu ấm ức như vậy, vẫn cứ tới Hành cung thôi, thần thiếp lười di chuyển, ở lại trong cung dưỡng thai là được rồi."
Hắn nghe xong liền lắc đầu: "Không thể bỏ nàng như vậy." Sau đó không nói thêm về chuyện tránh nóng nữa, lại dụng tâm hạ chỉ, để Thượng Cung cục chuẩn bị chu đáo hơn lượng băng chuyển đến Hoài Cẩn cung. Nàng muốn thêm lúc nào cũng được, tránh cho chịu nóng khó chịu.
Thượng Cung cục thấu hiểu thánh ý, ngoài việc đưa đến nhiều băng hơn, còn đem mấy khối băng vuông vức chế tạo thành các tác phẩm điêu khắc khác nhau, bày biện trong phòng trông thật đẹp mắt.
Bởi thế mà mấy ngày nay Cố Thanh Sương rất mát mẻ sảng khoái, kéo theo Liễu Nhạn cùng vài vị quen biết đều thích đến nơi này của nàng để hóng mát. Một hôm, Lam Phi và Liễu Nhạn đều dẫn theo nữ nhi đi cùng, còn có Thẩm Hi và Dư Hiển, tổng cộng có bốn đứa bé ở trong điện đùa nghịch với nhau. Chơi đùa bất chấp, vây quanh cái chậu chứa khối băng to, hăng say vẩy nước lên nhau.
"Đào Đào!" Liễu Nhạn là người đầu tiên phát hiện ra cách chơi của chúng nó, mở miệng quát con gái mình trước, "Đừng náo loạn, làm trong điện Nhu mẫu phi của con toàn nước rồi!"
Lam Phi cũng nghiêm mặt gọi Đại Công chúa: "Tĩnh Ninh, mau đến đây, chơi cái gì thế, quần áo ướt cả rồi."
Hai đứa bé gái phồng miệng, thẹn thùng mà cười, chạy lại chỗ mẫu phi của mình. Dư Hiển nhanh chóng phản ứng, không đợi Cố Thanh Sương nói thì nó đã chạy đến chỗ nàng, ôm bụng Cố Thanh Sương: "Mẫu phi đừng mắng con, đệ đệ muội muội sẽ nghe thấy mất!"
"Đứa nhỏ này." Cố Thanh Sương gõ trán nó, "Sợ đệ đệ muội muội nghe thấy sẽ mất mặt thì con ngoan một chút chứ, còn bày cho hai tỷ tỷ cùng con nghịch nữa."
"Xuỵt—" Lông mày Dư Hiển hơi nhíu chặt, ngón trỏ thẳng đứng, căng thẳng đòi Cố Thanh Sương chớ lên tiếng, giọng nói của chính mình cũng hạ thấp theo, "Con ngoan mà, mẫu phi đừng nói."
Nhiều người không nhịn được cười, Liễu Nhạn nói: "Nó lanh lợi thật." Lam Phi cầm khăn lau tay cho Đại Công chúa, cũng nói: "Trong mấy đứa con trai thì nó có nhiều cách tinh ranh nhất."
Mới vừa nói xong, Đại Công chúa đang rửa tay, "A!" một tiếng, bật khóc "Tróc da tay rồi."
Lam Phi giật mình, theo âm thanh nhìn lại, đúng là da trên bàn tay Đại Công chúa tróc một lớp, thuận tay lột ra, từng giọt máu nhỏ rơi xuống.
Liễu Nhạn rùng mình, vội kéo Đào Đào qua xem, trên tay Đào Đào cũng bị tình trạng tương tự, mặc dù chưa thấy máu, nhưng rõ ràng là khác thường.
Cố Thanh Sương vô thức nín thở, lật bàn tay nhỏ của Dư Hiển, da trắng bệch nứt nẻ lởm chởm. Lại nhìn sang Thẩm Hi kế bên, ngược lại không giống nhau. Cẩn thận nghĩ lại, là Thẩm Hi điềm đạm, lúc nãy không chơi hất nước với bọn chúng.
Trong điện nhất thời im bặt, ba người nhìn nhau, Liễu Nhạn khàn giọng: "Chỉ là nước bình thường thôi... làm sao lại?"
Cố Thanh Sương bình tĩnh lại: "Người đâu!"
Vệ Bẩm vội cho người vào trong, Cố Thanh Sương nói: "Ném băng ra ngoài, trước tiên giữ lại chậu này, gọi Thẩm Thư đến nghiệm!"
Chỉ một khắc sau Thẩm Thư đã đến, khi hắn ta tiến lên hành lễ, Thẩm Hi đã múc nước trong chậu ra, đưa tới trước mặt hắn: "Thúc thúc."
Thẩm Thư đưa tay cầm lấy, không cần kiểm tra cẩn thận, chỉ vừa ngửi đã biết: "Có thêm thứ gì đó, cần phải biết rõ vị dược thảo ngấm trong đó. Chỉ là bã thuốc đã được lọc hết sạch, khó mà nhận biết, cũng khó phân biệt được."
"Mau xem bọn nhỏ." Cố Thanh Sương cố chấp đưa tay của Dư Hiển cho hắn xem, "Tay đều trở thành như vậy, có đáng ngại gì không?"
"Thật ra chưa đến mức đó." Thẩm Thư lắc đầu, "Thần mơ hồ có thể nhận ra một hai vị thuốc, nó nhằm vào cái thai trong bụng nương nương. Tay bị thương như vậy quá nửa là vì trong đó có thuốc gây khô da nên mới tróc da."
Dư Hiển nhíu mày, nhìn vào bàn tay bé nhỏ của mình, "Có người muốn hại đệ đệ muội muội con sao?"
"Đừng sợ." Cố Thanh Sương khẽ vuốt sau lưng nó, nó ngẩng mặt: "Con đâu có sợ!"
Nói xong thì đi ra ngoài, "Con đi tố giác với phụ hoàng! Mẫu phi chờ con!"
Cố Thanh Sương trầm ngâm, nhưng không ngăn cản nó, chỉ nói với Thẩm Thư: "Nhưng bổn cung vẫn chưa thấy cơ thể có gì bất thường. Ngày ngày Đại nhân đều đến bắt mạch, cũng chưa từng nói mạch tượng bổn cung có vấn đề gì."
"Vâng." Thẩm Thư khom lưng, "Thuốc này được dùng cẩn thận, lại làm bằng cách này, tất nhiên công hiệu khá chậm. Trong điện nương nương mới được bố trí băng chỉ có mấy ngày, cho dù vì mát mẻ hơn gấp bội, nhất thời cũng chưa có tác dụng."
Cố Thanh Sương thoáng an tâm, tiếp đến hỏi tới cùng: "Vậy dùng hết mùa hè thì sao?"
"Ôi!" Lam Phi thở dài thườn thượt, thay nàng hỏi, càng trực tiếp hơn, "Nếu dùng đến khi hạ sinh thì sao? Sẽ thế nào?"
"Nếu dùng đến lúc sinh..." Sắc mặt Thẩm Thư trầm xuống, "Cũng không nhất định gây tổn hại đến cái thai, cũng không chắc chắn khó sinh, chỉ là hậu sản rất dễ băng huyết."
"Đó là muốn giết mẹ giữ con." Lam Phi cười khẩy, giọng khàn khàn như dao xẹt qua, "Bây giờ trong hậu cung vẫn có kẻ còn tâm tư này?"
Liễu Nhạn lại nói, "Đâu chỉ tâm tư đáng sợ, thậm chí còn có bản lĩnh nữa... Hiện giờ ai có được bản lĩnh thế chứ?"
Người Cố Thanh Sương nghĩ đến đầu tiên tất nhiên là Vinh Phi, nhưng đôi mày thanh tú của Liễu Nhạn nhíu chặt, cân nhắc rồi tiếp tục nói: "Từ khi Nam Cung thị động vào Mê tâm hoàn, Hoàng hậu nương nương đã bỏ cũ thay mới không ít các nữ quan có địa vị cao trong Thượng Cung. Cộng thêm sự việc ở Bình Khang phường, sáu cục, hai mươi bốn ti không có ngoại lệ đều bị điều tra, đều do Hoàng hậu nương nương đích thân giám sát." Nói đến đây, mặt nàng không biến sắc: "Chẳng lẽ nào..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]