Ngôi Hậu vốn đã khiến bao người đổ xô vào, lời nói của hắn lại chân thành như vậy, Cố Thanh Sương mấy lần mềm lòng, suýt thì đồng ý.
Ổn định lại tinh thần, nàng vẫn lắc đầu: "Thần thiếp đã làm bạn với Hoàng thượng nhiều năm, nếu không có việc lập Trữ, thần thiếp cũng muốn bước lên ngôi Hậu, cùng làm phu thê với Hoàng thượng. Nhưng nếu muốn lập Trữ, thần thiếp không thể gánh vị trí này. Hoàng thượng đang độ tuổi xuân, Dư Diệu vẫn còn nhỏ, muốn nối ngôi thì ít nhất cũng phải hai, ba chục năm nữa. Với nó, con đường này thật sự không dễ đi, ý chỉ lập Trữ sẽ không ngăn được những hiểm ác đáng sợ của việc tranh chấp giữa huynh đệ với nhau. Một khi xảy ra tranh chấp, thần thiếp cô độc không thể nào bảo vệ nó được. Chỉ có Hoàng hậu nương nương, sau lưng có Thi gia làm chỗ dựa mới có thể bảo vệ Trữ quân vô lo, ngai vàng vững chắc."
Lời này có thể nói là không có gì sai sót. Về tư, nàng muốn ngôi Hậu chỉ vì muốn làm phu thê với hắn; về thế cục, nàng vì sự an ổn của triều đình, không có lòng tranh đoạt.
Hoàng đế khép mắt, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Nàng đừng có lúc nào cũng nghĩ tốt đến vậy. Hiện giờ trẫm luôn cảm giác mình không thể trụ nổi nữa, chuyện đời vô thường, luôn có điều không tốt. Lỡ như một, hai năm nữa Dư Diệu phải kế vị, nàng khiến người khác an tâm hơn Hoàng hậu."
Cố Thanh Sương cúi đầu: "Thần thiếp không hiểu việc triều chính, chỉ có ít suy nghĩ hạn hẹp, Hoàng thượng có thể nghe đôi lời của thần thiếp không?"
"Nói đi."
"Các triều thần muốn lập thần thiếp làm Hậu, có thể tránh mối lo mẹ mạnh con yếu, thần thiếp nghĩ đó chính là nguyên nhân, đương kim Hoàng hậu mới càng xứng làm mẫu thân của Thái tử."
"Sao lại nói vậy?" Người bên trên thốt ra câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn.
Nàng vô cùng bình tĩnh, giọng nói càng thêm ổn định: "Nếu là con nhỏ đăng cơ, mặc kệ "mẹ mạnh" hay không, vua nhỏ tuổi nên yếu đều yếu, luôn có người gây khó dễ. Bị Hoàng hậu nương nương bắt chẹt sẽ dễ chịu hơn là những triều thần tông thân dã tâm bừng bừng. Thi gia thế lớn, nếu quan lại có ý làm phản, Thi gia sẽ ngăn chặn thay cho Dư Diệu, nếu chuyện tương tự rơi trên người thần thiếp..." Nàng cười khổ một tiếng: "Thần thiếp không có bản lĩnh, nếu không có Hoàng thượng chống lưng, e là cô nhi quả phụ chỉ có thể ôm nhau khóc ròng."
Câu nói cuối cùng của nàng khiến hắn phì cười, sau đó nghe tiếng vuốt quần áo, Hoàng đế đứng dậy, bước lên trước đỡ nàng.
Cố Thanh Sương đứng lên, vẻ mặt đôi chút thấp thỏm: "Lập Trữ là việc lớn, thần thiếp phúc mỏng, không gánh nổi gánh nặng như vậy, xin Hoàng thượng nghĩ lại."
Hắn không thích nghe những lời này, giơ tay lên búng vào trán nàng: "Phúc mỏng gì chứ, Quý phi của trẫm sao lại phúc mỏng được?"
Cố Thanh Sương cúi đầu xoa trán, nàng nghe được tiếng thở dài của hắn: "Trẫm sẽ suy nghĩ lại việc này."
Vẫn không nói thẳng đáp án với nàng.
Việc này tạm thời kéo dài, thấm thoát đã đến xuân tháng ba. Đang lúc trăm hoa đua nở, bệnh của Hoàng đế lại trở nặng hơn vài phần, miệng thường xuyên xuất huyết, thái y cũng không tìm được nguyên nhân.
Sau đó thời tiết nóng dần lên, cuối cùng có một ý chỉ đưa đến Tê Phượng cung, Hoàng hậu giam 5 năm bị phế.
Trước khi hạ chỉ dường như hắn không hề bàn bạc với Thái hậu, nghe được tin này Thái hậu đã ngất đi. Phi tần các cung đều tụ tập ở Di Ninh cung, gương mặt đầy lo lắng, chờ Thái hậu tỉnh lại.
Khi Cố Thanh Sương bước vào Di Ninh cung, các phi tần trong viện đều hành lễ. Nàng gật đầu chào, đi tới hỏi thái giám đứng giữ ở cửa đại điện: "Thái hậu nương nương thế nào rồi?"
"Thái y đã châm cứu, cũng đã kê toa, chờ xem khi nào tỉnh lại. Hiện tại Uyển Phi nương nương đang hầu hạ ạ."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Làm phiền công công rồi."
Phân vị của Uyển Phi là do Thái hậu nâng vào hai năm trước. Nàng ấy xưa nay hiền lành, cũng là người biết ơn báo đáp, trước giờ luôn ân cần chăm sóc Thái hậu, cũng coi như không phụ phần ân huệ này.
Giờ nghe nói nàng ấy đang chăm sóc trong điện, Cố Thanh Sương cũng an tâm. Nàng nghĩ một lát lại nói với hoạn quan kia: "Chúng ta chờ ở bên ngoài, nếu Thái hậu nương nương tỉnh lại, làm phiền công công thưa với Thái hậu nương nương, bổn cung sẽ sắp xếp chuyện bên Lãnh cung chu đáo, xin người yên tâm."
Hoạn quan kia ngẩn ra, Lam Phi và Hòa Phi đứng cách đó không xa sắc mặt căng thẳng, không hẹn mà cùng bước nhanh tới.
"... Quý phi nương nương." Hòa Phi giữ tay nàng, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Nương nương nhân hậu nhưng chuyện của Lãnh cung, nương nương vẫn nên ít nhúng tay vào thì hơn."
Lam Phi cũng nói: "Phải, thánh chỉ mới được hạ hôm nay, nếu nương nương giúp đỡ, chỉ sợ..."
"Hai vị ỷ tỷ không cần phải lo lắng." Cố Thanh Sương cười: "Hoàng thượng là người hiếu thuận, trong tình hình này cũng sẽ chỉ quan tâm đến Thái hậu, Hoàng hậu đã bị phế, sống thế nào ở Lãnh cung chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không quan trọng bằng sự an khang của Thái hậu nương nương."
Trong mắt Hoàng thượng từ lâu đã không có vị Hoàng hậu này, ngày trước không phế nàng ta là vì Thái hậu, bây giờ phế nàng ta là vì Thái tử. Nàng ta sống thế nào, hắn hoàn toàn không quan tâm.
Lam Phi và Hòa Phi vẫn còn hơi lo lắng, hai người cùng nhìn nhau nhưng cũng không nói gì thêm.
Thêm khoảng hai canh giờ nữa, cuối cùng Thái hậu đã tỉnh. Thái y nói tình trạng tạm ổn nhưng bản thân Thái hậu không muốn gặp ai, bèn cho các phi tần lui đi.
Cố Thanh Sương về tới Hoài Cẩn cung, tự bày một ván cờ, nhìn những viên cờ trắng đen suy nghĩ đến dự định tiếp theo của Hoàng đế. Ngoài điện chợt vang lên tiếng thông báo của hoạn quan, từng tiếng lanh lảnh "Thánh chỉ đến -" hết đợt này đến đợt khác, từ xa tới gần.
Nàng vội rời chỗ ngồi ra ngoài điện nghênh đón, ba đứa nhỏ cùng các cung nhân cũng đều vào viện đón thánh chỉ.
Hai đạo ý chỉ cùng được truyền xuống, một ý chỉ lập nàng làm Hậu, một ý chỉ lập Dư Diệu làm Trữ quân.
Ý chỉ được hạ thẳng xuống, không bàn bạc gì thêm.
Nàng "bất đắc dĩ" chỉ có thể cùng Dư Diệu lĩnh chỉ tạ ân, đợi đến khi các cung nhân chúc mừng xong, lại nghe Viên Giang bẩm thời gian nhận sách lễ.
Cung kính tiễn đám người liên quan đến ngự tiền đi, khuôn mặt nhỏ của Dư Diệu vô cùng căng thẳng. Chờ đến khi cùng nàng vào điện, cuối cùng nó cũng òa khóc.
Cố Thanh Sương bế nó lên gối, ôm vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành. Dư Diệu khóc mãi không ngừng, thút thít như sắp ngừng thở: "Mẫu hậu của con... Mẫu hậu đến Lãnh cung, bà ấy phải làm sao bây giờ!"
Cố Thanh Sương nhìn ra được, nó đã nén buồn hơn nửa ngày. Bây giờ bị ý chỉ lập Hậu, lập Trữ này đánh một cú, cuối cùng không kìm nén được nữa.
"Con đừng khóc." Cố Thanh Sương lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nói: "Con phải học cho thật giỏi, làm Thái tử của con cho tốt, bên Lãnh cung có mẫu phi chăm nom, đảm bảo mẫu hậu của con sẽ không sao."
Dư Diệu bình tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng khóc thút thít không thể dừng trong chốc lát được. Cố Thanh Sương vỗ lưng nó, Dư Hiển sờ trán nó, một lát sau thằng bé khẽ nói: "Con nên gọi người là mẫu hậu rồi."
Dư Diệu lau mặt lung tung một hồi: "Mẫu hậu, con không sao, con sẽ chăm chỉ học hành." Dừng lại một lát, nó lại thương lượng với nàng: "Con có thể không đến Đông cung ngay được không..."
Cố Thanh Sương đành nói: "Mẫu hậu sẽ nói với phụ hoàng con một tiếng."
"Đừng khóc nữa, ngoan nào." Dư Hiển an ủi nó: "Mấy ngày tới đệ đừng nhắc đến mẫu... mẹ ruột của đệ trước mặt phụ hoàng. Đợi mấy ngày nữa nếu tâm trạng của người tốt hơn, để mẫu hậu nói chuyện, có lẽ còn cho thể cho đệ đi gặp bà ấy."
"Ừ." Dư Diệu gật đầu một cái thật mạnh: "Đệ biết rồi." Nói xong nó trượt khỏi đầu gối Cố Thanh Sương, nắm tay Dư Diệu đi ra ngoài: "Ca ca đi luyện chữ với đệ đi, đệ còn chưa viết xong."
Dư Diệu hai tháng trước còn vì bài tập mà giận dỗi ca ca, sau một đêm đã trưởng thành.
Cố Thanh Sương dõi mắt nhìn hai huynh đệ đi ra ngoài, lại bảo Tịnh Hi đi theo Tam ca. Một mình ngồi trong điện một lát, cuối cùng không kìm được nụ cười lạnh trên môi.
Quả nhiên, những lời Hoàng đế nói ngày đó là đang thử thăm dò nàng.
Nàng biết ngay mà.
Việc lập Hậu, lập Trữ quan trọng như vậy, nếu như hắn đã thật sự quyết định thì sẽ không bàn bạc với nàng. Đến bàn bạc với nàng, vốn chỉ để nghe phản ứng của nàng.
Uổng cho hắn nói chân thành như vậy, dùng tình cảm để đả động nàng, dùng lý lẽ thuyết phục để rào trước đón sau nàng.
Nếu nàng thật sự tin hắn đôi chút, e là cũng đã đồng ý rồi.
Nếu như nàng đồng ý, Hoàng hậu có thật sự "bệnh nặng mà chết" hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn nàng sẽ không sống đến hôm nay.
Không hiểu tại sao, nàng lại chợt nhớ đến Nam Cung Mẫn, đột nhiên tò mò nếu như Nam Cung Mẫn an toàn đi đến ngày hôm nay thì sẽ thế nào.
Hắn sẽ thăm dò Nam Cung Mẫn như thế sao? Nếu Nam Cung Mẫn lộ ra dã tâm, hắn sẽ xử trí thế nào?
Chuyện này, dù gì cũng sẽ không có câu trả lời.
Nửa năm sau, trong cung vô cùng bận rộn. Tê Phượng cung đổi chủ, nhân dịp này Công Bộ đã sửa sang lại một lượt. Đông cung để trống nhiều năm càng cần phải sửa chữa lại.
Chuyện này khiến Dư Diệu vốn không muốn đến Đông cung ở lại hứng thú với nơi này.
Lúc Đông Cung sửa gần xong, Cố Thanh Sương đã dọn vào Tê Phượng cung từ lâu. Nhân dịp rảnh rỗi Dư Diệu kéo Tam ca, Tứ muội của mình đến xem, lúc về mặt mày hưng phấn nói với Cố Thanh Sương: "Đông cung lớn lắm ạ! Nếu con qua đó ở, sẽ dành một căn cho mẫu hậu, một căn cho Tam ca, rồi một căn cho Tứ muội... Nếu Đại tỷ tỷ, Đại ca ca đến, cũng có thể..."
"Phong Thái tử cho con, con còn muốn dìu già dắt trẻ chuyển nhà à?" Hoàng đế vén màn đi vào, không ngừng cười lớn.
Dư Diệu lập tức ngậm miệng, xoay người chào một cách nghiêm chỉnh. Hoàng đế ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi chau mày: "Sao con lại không nghĩ chừa một căn cho phụ hoàng?"
Dư Diệu mếu máo: "Cả hoàng cung đều là của phụ hoàng mà!"
Hoàng đế nghe xong thì cười, khen nó lanh lợi. Cố Thanh Sương cũng nở nụ cười trên mặt, nâng chén trà nhấp một ngụm giấu đi sự mỉa mai trong lòng.
Hắn chỉ cảm thấy Dư Diệu đang nói đùa nhưng Dư Hiển đã từng nói với nàng rất nhiều lần, thằng bé cảm thấy Dư Diệu đã xa cách phụ hoàng.
Đừng nói Dư Diệu, ngay cả Dư Hiển đã có thể lén lút nói ra những lời thế này, từ đó nhìn ra được đã không có tình cảm gì với phụ hoàng của nó. Đây vốn cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Từ nhỏ bọn nó đã nằm trong sự phân tranh của hậu cung, nhìn các phi tần lên lên xuống xuống. Nam Cung thị, Tình Phi, Vinh Phi xưa kia nghe nhiều nên cũng đã thuộc.
Ngay cả Tịnh Hi không buồn không lo cũng đã lo rằng "có phải phụ hoàng không thích mẫu phi rồi không" từ lâu, hai ca ca gánh trọng trách nặng hơn con bé sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn.
Phu quân làm ra chuyện như thế, ở trong mắt bọn trẻ cũng khó là một người phụ thân tốt được. Tuổi bọn nhỏ lớn dần, không thân thiết với hắn là điều đương nhiên.
Tiết trời chuyển lạnh, vào tháng chạp, trước khi bước sang năm mới Hoàng đế đã tuyển xong một nhóm quan viên Đông cung cho Dư Diệu.
Có câu vua nào thần nấy, mỗi lần vua mới đăng cơ, đều sẽ chọn người từ trong quan viên ở Đông cung để thay thế đám người cũ trong triều đình, vậy nên quan viên của Đông cung cực kì quan trọng.
Cố Thanh Sương cẩn thận xem danh sách, nhìn ra được những người mà Hoàng đế chọn nằm trong ba thế lực, nhưng kiềm chế lẫn nhau, lại có quan hệ mật thiết với triều đình hiện giờ. Trong khi kiềm chế lẫn nhau, một thế lực khó mà tạo ra nhiều sóng gió.
Đây mới là hướng đúng.
Ngày đó hắn nhắc đến việc lập Trữ ở Tử Thần điện, câu mẹ mạnh con yếu đã khiến nàng nghi ngờ. Câu đó nghe thì không sai, nhưng nghĩ lại dường như đang nói Tân Đế có được lập vững hay không hoàn toàn được quyết định bởi nàng và Thi gia, chuyện này hời hợt cỡ nào?
Mà hắn, từ trước đến nay chưa bao giờ là người hời hợt trên triều đình. Muốn dẹp đường cho nhi tử, khiến các triều thần kiềm chế lẫn nhau mới là con đường đúng đắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]