“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phù Ly buông tay, nhìn Khương Nhan nói, “Đây không phải là trình độ thật sự của nàng.”
Ong bướm vàng đang ở trên cành cây vo ve, Khương Nhan lại chỉ cười lắc đầu, nhẹ tênh đáp: “Chỉ cần có thể vào thi đình, thi hội dù hạng nhất hay hạng năm mươi bảy lại có gì khác biệt chứ?”
Trực giác cảm thấy chuyện này có ẩn tình, Phù Ly lo lắng trong những ngày thi kia, nàng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó, trầm ngâm một lúc, hỏi: “Phải chăng có kẻ cố ý làm khó nàng?” Thấy Khương Nhan không nói, ánh mắt hắn chợt lạnh, quả quyết xoay người nói, “Ta đến Hàn Lâm Viện mượn bài thi của nàng đối chiếu.”
“Ôi, Phù Ly!” Khương Nhan nhanh chóng kéo lấy cổ tay hắn, thấp giọng chặn lại nói, “Bài thi không có vấn đề, là vấn đề của ta.”
Người Phù Ly khựng lại, chậm rãi xoay người.
“Lúc thi tứ thư ngũ kinh, ta vừa khéo ngã bệnh, nên trận thi đầu làm không tốt.” Biết Phù Ly lo cho mình, Khương Nhan chỉ đành cười càng sáng lạn hơn, đưa tay kéo người hắn đối diện người mình, dựa vào lòng hắn, nghe nhịp tim trầm ổn, hữu lực của hắn, an ủi, “May mà chỉ là một màng hư kinh thôi, ta vẫn có tên trên bảng.”
Rõ ràng người thi không tốt là nàng, lại đổi thành bản thân được an ủi, Phù Ly càng thêm đau lòng, nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại ngã bệnh?”
“Đại phu nói là vất vả thành bệnh, phỏng chừng là nhiều ngày liên tục ngủ không đủ giấc.” Khương Nhan hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381652/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.