Dấu tay của... đàn ông?
Khương Nhan mở to mắt, cánh môi run rẩy, muốn hỏi, nhưng cổ họng lại như bị bóp chặt, không nói ra một chữ nào cả.
“Còn nữa, bức thư kia quả thật bắt chước nét chữ của nàng rất giống, nhưng cũng không phải không có sơ hở.” Phù Ly đưa ngón tay chấm vào nước cháo, mô phỏng nét chữ trên thư viết một chữ ‘khắc’ (刻),hai nét phẩy bên dưới chữ ‘hợi’ (亥),nét phẩy trên dài nét phẩy dưới ngắn.
Mà nét bút thường ngày của Khương Nhan, đều là nét phẩy trên ngắn nét phẩy dưới dài.
Nàng hiểu gì đó rồi, từ trong lòng Phù Ly hơi ngẩng đầu lên, lẳng lặng lau đi vệt nước mắt, cố gắng ổn định cổ tay đang run rẩy, đưa ngón tay viết xuống một chữ ‘khắc’.
Nét chữ phiêu dật, hai nét phẩy dưới của chữ ‘hợi’, nét trên ngắn, nét dưới dài, một vài giọt nước tụ lại, cùng với chữ vừa rồi Phù Ly viết hoàn toàn không giống.
Khương Nhan cố gắng nhịn nỗi bi thương, dần dần cuộn năm ngón tay lại, móng tay cơ hồ muốn đâm rách lòng bàn tay, đôi mắt xinh đẹp, vốn dĩ tươi sáng lại chứa một mảng âm u.
“Nhưng vẫn không đủ để chứng minh sự trong sạch của ta, ta muốn tìm ra kẻ hại A Ngọc, để hắn phải chịu sự trừng phạt nên có!” Nàng nhắm mắt, cố gắng để suy nghĩ khôi phục lý trí, một lúc sau mới mở mắt khàn giọng hỏi, “Bức thư vẫn còn chứ?”
Phù Ly từ trong ngực lấy ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn. Bóng trăng ngả về tây, côn trùng mùa hè thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381640/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.