Ra khỏi cổng huyện nha, Khương Nhan ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, không hối hả như trước đó, còn khoan thai đi mua một phần sơn trà đường, dùng giấy dầu gói lại, ôm trong lòng. 
Được tiểu nhị khách điếm chỉ dẫn, Khương Nhan đi thẳng lên lầu hai, đứng trước phòng của Phù Ly. Nàng đưa tay gõ cửa, lập tức chuyển mắt, cố ý bắt chước giọng thô khàn của nam tử: “Công tử, tiểu nhân là tiểu nhị của khách điếm, đến pha trà cho người. 
Trong phòng thoáng yên tĩnh, sau đó, giọng trầm thấp lạnh lẽo truyền đến: “Vào đi.” 
Dường như không phát hiện ra khác thường, Khương Nhan cười trộm, đưa tay đẩy cửa ra, lẳng lặng bước vào nửa người. 
Nào ngờ nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy Phù Ly. Quái lạ, vừa rồi không phải nghe thấy giọng hắn ở bên trong đáp lại sao? 
Đáy lòng Khương Nhan nghi hoặc, vừa bước vào trong, ở sau cửa liền vươn ra một cánh tay linh hoạt, giữ lấy cổ tay nàng dùng sức kéo, kéo nào vào vòng ôm kiên cố, ấm áp. 
Không ngờ người đứng nấp sau cánh cửa, Khương Nhan không đề phòng bị dọa đến nhảy dựng, sơn trà trong tay suýt nữa bay đi, cho đến sau lưng va vào vòm ngực rắn rỏi, giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến, mang theo chút đắc ý nói: “Giọng của nàng, sao ta không nghe ra chứ?” 
Khương Nhan vốn muốn dọa Phù Ly, kết quả bị hắn dọa ngược lại, trong lòng chán nản, quay người đẩy cánh tay hắn ra: “Được lắm, chàng cư nhiên nấp sau cửa dọa ta! Sơn trà đường không cho chàng ăn!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381633/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.