Khương Nhan vừa quay đầu liền thấy Chu Văn Lễ đứng thẳng như cán bút, lông mày đen nhánh trông rất có tinh thần. Tùy tùng đứng sau lưng cầm áo choàng phủ lên giúp hắn, Chu Văn Lễ lại khẽ đưa tay khẽ ngăn lại, nói: “Đưa cho Khương cô nương đi.” 
Khương Nhan thụ sủng nhược kinh, lại có chút khó hiểu, dù sao đi nữa thái tử không phải là người thích quản chuyện của người khác. Không hiểu nguyên nhân ban thưởng, không thể tiếp nhận, sợ rằng sẽ phát sinh tai họa. 
Vừa mở miệng cự tuyệt, giọng của Phù Ly ngược lại vang lên: “Chuyện nhỏ thế này, sao có thể phiền thái tử điện hạ nhọc lòng chứ?” Nói xong, hắn vén rém trước bước ra ngoài cửa, ung dung đứng cạnh Chu Văn Lễ nói với Khương Nhan: “Ta có một chiếc áo choàng ngân hồ, ngươi cầm lấy đi.” 
“Áo choàng ngân hồ tuy đẹp, nhưng lại trắng quá rồi, không tô điểm hết nhan sắc của Khương cô nương.” Chu Văn Lễ nhàn nhạt nói, “Ta thấy, áo choàng màu chu sa - cống phẩm mới tiến cung càng thích hợp với nàng hơn.” 
Phù Ly bình tĩnh trở đòn: “Học trò trong Quốc tử Giám phải mặc trang phục thanh nhã, màu chu sa tuy diễm lệ nhưng vi phạm đạo quân tử.” 
Hai vị thiếu gia hôm nay không biết sao lại tranh chấp, tùy tùng khom lưng cầm áo choàng của thái tử, vô cùng khó xử. 
Gió lạnh thổi đến, thổi tung nho phục trắng tinh của Phù ly và tay áo đỏ tươi của Chu Văn lễ, hai vị thiếu niên tình như thủ túc đưa mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ke-thu-thanh-than/381607/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.