Lâm Hoài đối với việc đối đãi, phần lớn đều ở thái độ không sao cả, không thèm quan tâm. Nhưng đôi khi có người ép cậu phải nổi giận.
Kiều Minh Kiệt giả vờ ăn năn, cười hiền hậu khiến Lâm Hoài chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Sự việc năm đó, thật sự ba luôn tìm mẹ con con …” Kiều Minh Kiệt đang định vỗ vai Lâm Hoài thì cậu đã lùi về sau vài bước với vẻ mặt lạnh lùng. Kiều Minh Kiệt xấu hổ bỏ tay xuống.
“Chuyện xảy ra năm đó không phải như con nghĩ.” Kiều Minh Kiệt cười khổ, xoay người cầm lấy một chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn.
“Đây là của mẹ con … trước đây bà ấy tặng cho ba, bây giờ trả lại cho con.”
Lâm Hoài nhìn Kiều Minh Kiệt trong vài giây, sau đó nhận lấy chiếc hộp.
Cậu thực sự không biết khi xưa đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu nhớ rất rõ, khi còn nhỏ cậu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ba con đâu?”
Lúc đó cậu nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của mẹ mình.
Mẹ Lâm ôm cậu vào lòng, “Quán Quán không thích mẹ sao?”
“Không có ba vì mẹ chỉ muốn cục cưng của mẹ yêu một mình mẹ thôi.”
Lâm Hoài động khóe miệng, khuôn mặt có chút rối rắm: “Cái này khó nha.” Lâm Hoài ôm cổ mẹ, “Bởi vì con cũng thương ông ngoại, tuy mèo của bà ngoại luôn giành đồ ăn vặt của con nhưng con vẫn thương nó.”
“Nhưng mẹ đừng lo, con yêu mẹ nhất trên đời.”
Nhưng cậu không hiểu tại sao mẹ mình vẫn khóc. Lâm Hoài vô tình nhìn thấy chuyện đó. Giữa đêm mẹ ngồi bên cậu, rơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoan/1136694/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.