Khương Lâm Trúc đang nói chuyện điện thoại với mẹ, ở đầu dây bên kia mẹ Khương vẫn nói không ngừng, đợi đến khi bà cúp máy, Khương Lâm Trúc vừa xoay người đã bị một người đẩy vào trong góc tối.
"Suỵt." Một ngón tay lạnh lẽo áp lên môi Khương Lâm Trúc.
Khương Lâm Trúc nhướng mắt nhìn người trước mặt, người đối diện cười híp mắt, "Anh đẹp trai, giúp tôi với!" Đôi mắt đào hoa khép hờ của đối phương đang nhìn anh, trên tay cậu cầm điện thoại và ví tiền của anh, ngụ ý sẽ trả lại nếu nhận được sự giúp đỡ từ anh.
Khương Lâm Trúc biết cậu, cậu tên là Lâm Hoài.
Anh biết Lâm Hoài vì cậu là học sinh trong lớp học tự chọn mà anh đứng lớp, mỗi lần vào lớp, Lâm Hoài đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhưng không phải để học mà là để ngủ, gần đến giờ tan học thì lập tức tỉnh dậy mà không có chút sợ sệt nào.
Dù vậy, kết quả của mấy bài kiểm tra không tệ chút nào.
Thế nên Khương Lâm Trúc rất ấn tượng về cậu.
Thế nên anh có lý do để nghi ngờ về việc Lâm Hoài không hề nhớ anh là ai.
"Làm gì?"
Mặc dù Lâm Hoài không thể cưỡng ép được mình nhưng anh vẫn quyết định hợp tác một chút.
"Tới đường số 10 phía nam."
Trong không gian hơi tối, lúc này Khương Lâm Trúc mới chú ý đến trên gương mặt của Lâm Hoài có không ít vết thương, mấy miếng băng dán đều qua loa che vết thương, khuôn mặt cậu trắng đến kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt giống như bệnh nặng vừa mới khỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoan/1136684/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.