"Vương gia mang nhiều quýt ngọt như thế vào kinh, là để tặng người nào sao?"
Chu Chính Thừa nhìn thuộc lạ rinh hai rương quýt ngọt chất vào xe, ai oán một trận:"An phi trong cung đột nhiên thèm quýt ngọt, hoàng huynh vì một nụ cười của mỹ nhân mà bắt đệ đệ là ta đây vòng hai thành trì để đem quýt ngọt về."
An phi, Triều Thanh Diên.
Lúc nhỏ Đình Tê cùng phụ thân có lui tới Triều gia, Triều Thanh Diên và hai vị tỷ tỷ của hắn trước đó cũng rất thân thiết.
Đình Tê không nói gì nữa, nhảy lên ngựa cùng Chu Chính Thừa lên đường.
Vừa hồi kinh Đình Tê không vội trở về Niên gia mà theo Chu Chính Thừa vào cung. Người ngự trên ngai vàng mang theo khí thế bức người, Đình Tê lần đầu giáp mặt vua có chút run sợ.
"Thần đệ/ thảo dân tham kiến hoàng thượng."
Hắn cùng Chính Thừa hàn huyên một lúc, sau đó sai người mang hai rương quýt ngọt đến chỗ Triều Thanh Diên.
Triều Thanh Diên biết được Đình Tê đã an toàn hồi kinh, bắt đầu kế hoạch thứ hai của mình.
Chính Thừa trình chuyện Đình Tê bị truy sát dọc đường, cũng vừa hay biết được chuyện Niên gia đang bị người ngoài vu hại.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt non trẻ của Đình Tê, tạm thời cân nhắc bỏ qua chuyện cũ.
"Trong binh bộ có một người tên Dã Công. Ngươi có biết không?"
Đình Tê từng theo phụ thân vào trong binh bộ, người kia đương nhiên hắn biết.
Chu Chính Hàm nói tiếp:"Nếu như hắn là người đứng ra chỉ tội Niên đại nhân thì sẽ lập được công trước trẫm. Tương lai có thể được cân nhắc ngồi lên ghế thượng thư."
Đình Tê hoang mang, một hồi mới hiểu dụng ý của Chính Hàm:"Không phải. Hoàng thượng, Dã thúc là người mà Triều tướng quân đưa đến cho phụ thân ta. Tuyệt đối sẽ không làm hại Niên gia."
Chu Chính Hàm im lặng.
Chu Chính Thừa nhướng mày:"Ngươi nói Dã Công là người của Triều tướng quân?"
"Vâng, cho nên Dã thúc sẽ không hãm hại phụ thân ta đâu."
Chu Chính Thừa tức giận đến mức mắng hắn ngu ngốc:"Phụ thân ngươi bị người ta tố giác cũng là do Dã Công làm! Ngươi còn cảm thấy hắn không có ý xấu sao. Đình Tê, ngươi cũng ngây thơ quá rồi đấy."
Đình Tê:"Thảo dân..."
Chu Chính Hàm lúc nãy mới bắt đầu nói:"Triều Thanh Nghị nửa năm trước muốn đưa người của mình vào binh bộ nhưng lại bị phụ thân ngươi cự tuyệt, phụ thân ngươi chỉ thu nhận Dã Công làm việc dưới trướng mình. Hiện giờ Dã Công nhờ sự đề bạt của phụ thân ngươi có vị trí không nhỏ, ngươi cảm thấy nếu như phụ thân ngươi bị vu hại. Triều Thanh Nghị và Dã Công liệu có phải là người được lợi hay không?"
Chính Thừa lại nói thêm vào:"Ngươi là con trai của Niên thượng thư, nếu như ngươi có bề gì thì Niên thượng thư cũng không còn ý chí, đến lúc đó rất dễ sơ xuất bị người ta hãm hại. Ngươi thử nghĩ xem, ngoại trừ phụ thân ngươi ra thì còn có ai biết được ngươi đến Sơn Không học đạo? Còn là đúng ngày đúng tháng hồi kinh chúc thọ Niên lão thái?"
Người có thể biết nhiều chuyện của Niên gia như thế, chỉ có Triều Thanh Nghị.
Mọi điểm nghi ngờ quay lại trên người ông ta, Đình Tê bỗng chốc thấy rùng mình. Hắn đột nhiên suy xét một số việc, xâu chuỗi lại liền thấy lời của hoàng thượng và Kỵ Miên vương rất đúng.
Đình Tê quỳ sụp xuống đất:"Hoàng thượng, phụ thân thần tuyệt đối trung nghĩa với người. Chuyện bị vu hại nhất định có uẩn khúc, xin hoàng thượng anh minh tra xét rõ."
Chu Chính Hàm gật đầu.
"Trẫm biết phụ thân ngươi vô tội. Bây giờ trẫm sẽ sai người triệu Niên thượng thư tiến cung, ngươi cũng nên nhân cơ hội đó nói cho ông ấy biết chuyện của Triều Thanh Nghị."
Triều Thanh Nghị tuy không đứng ra hành sự nhưng vẫn không thoát khỏi liên quan, Chu Chính Hàm tin chỉ cần lời mà Đình Tê nhắc nhở sẽ làm cho Niên thượng thư hiểu rõ.
Đợi cha con Niên đại nhân trùng phùng, hắn cùng Chu Chính Thừa đến gian khác trò chuyện. Nhiều năm không gặp, hắn đi tới vỗ lấy bả vai hoàng đệ.
"Hoàng huynh sao vậy, cứ như mấy kiếp không gặp đệ rồi ấy."
Chu Chính Hàm cười:"Chắc là do ta quá nhớ đệ. Lần này hồi kinh, đệ cứ lưu lại đi. Sau này phụ giúp trẫm chuyện triều chính."
Gương mặt non trẻ của Chu Chính Thừa hiện lên vẻ sửng sốt, trước đây hoàng huynh vì bảo vệ hắn mà dù hắn nói thế nào cũng không cho phép ở trong kinh. Lần này sao lại dễ dàng như vậy?
"Hoàng huynh, chuyện trong triều vẫn ổn chứ?"
Chu Chính Hàm không vội, chậm rãi kể lại tình hình và âm mưu tạo phản của Chu Chính Hoành.
Chu Chính Thừa vừa tức giận vừa sửng sốt, song cũng dần bình tĩnh hơn. Đây là gia tộc đế vương, có hoàng gia vương tử nào không tham quyến hoàng vị?
Bọn họ uống xong nửa tách trà thì Đình Tê cùng Niên đại nhân trở lại, sắc mặt Niên đại nhân bàng hoàng hoảng loạn.
Niên đại nhân nhìn thấy Chu Chính Thừa, lập tức hành đại lễ:"Vương gia, vi thần không biết lấy gì báo đáp sự cứu giúp của người."
"Không có gì, chuyện nên làm thôi."
Trong lúc cha con bọn họ trò chuyện thì hắn và hoàng huynh cũng đã nói xong mọi thứ. Niên đại nhân biết được kẻ đứng đằng sau, nhất định sẽ không bị người ta lừa gạt nữa.
.....................
Triều Thanh Diên ôm lấy đại công chúa, bên cạnh là Tiết Nhan đang luyên thuyên chuyện gần đây trong kinh thành. Vỏ quýt chất đầy trên bàn, Tiết Nhan vẫn tiếp tục lột đút cho Vĩnh Dư.
"Được rồi, còn ăn nữa thì sẽ không ăn bữa trưa được mất."
Chu Vĩnh Dư cầm cái khăn nhỏ lau lau miệng. Ở bên cạnh có Triều Thanh Diên và Tiết Nhan chăm sóc, khuôn mặt nhỏ cũng tròn lên hai vòng, bầu bĩnh đáng yêu.
"An tỷ tỷ, hoàng thượng có nói gì về chuyện nuôi dưỡng Vĩnh Dư không?"
Triều Thanh Diên lắc đầu:"Hoàng thượng đã nói sẽ suy nghĩ."
Thanh Diên không nhận nuôi Vĩnh Dư, chuyện này Tiết Nhan cũng biết. Nhưng nghe nói nàng tiến cử mình trước hoàng thượng, Tiết Nhan ngày nào cũng hồi hộp chờ đợi.
Hoàng thượng rốt cuộc còn nghĩ ngợi gì chứ? Tiết Nhan nàng sắp gấp muốn chết rồi.
"Lệ phi đến."
Triều Thanh Diên và Tiết Nhan đồng loạt nhìn về phía bên ngoài tiểu đình. Lệ phi từ sau khi thất sủng nom ra vẻ một nữ nhân an phận không có gì bất thường, lộ vẻ yếu ớt vô hại. Tương Nhu đi qua hành lễ, cung kính nhún nhường đến mức khiến người ta quên mất nàng từng là một sủng phi.
Tiết Nhan khinh miệt, ngược lại Triều Thanh Diên lại mặt lạnh như băng.
Nữ nhân này ở kiếp trước là người của thái hậu, trong lòng còn có tư tình với Chu Chính Hoành. Lúc hoàng thượng bị sát hại ở Long Nguyên cung cũng là một tay nàng ta sắp đặt.
"An phi tỷ tỷ, Đức phi tỷ tỷ."
Lệ phi không giấu được ánh mắt mình, rơi vào người đại công chúa Chu Vĩnh Dư, thân thiết nói:"Thì ra hai vị tỷ tỷ ở đây cùng đại công chúa, nếu muội biết sớm đã sai người đem thêm chút điểm tâm đến tặng công chúa."
Chu Vĩnh Dư cảm thấy hơi ghét, rúc lại trong lòng Triều Thanh Diên. Lệ phi đưa tay đến cũng rụt rè thu về, tròng mắt cứ chằm chằm về phía tiểu công chúa.
Đức phi đột nhiên cảm thấy địch ý, mất vui nói:"Lệ phi hành lễ xong rồi thì lui đi. Nơi này bổn cung và An phi tỷ tỷ đang trò chuyện, không cần Lệ phi bồi cùng."
Bị đuổi trực tiếp khiến Lệ phi kinh ngạc, Đức phi là người thẳng thắn không kiêng dè ai. Trước đây ở chỗ của thái hậu, từng không ít lần vô ý chọc giận người khác.
Nhưng thân thế của Đức phi không nhỏ, là người có xuất thân cao nhất* trong đám phi tần, hoàng thượng lại rất lễ trọng nàng ấy.
Lệ phi cúi đầu nhẫn nhịn, yếu ớt ra mặt:"Thần thiếp không biết là đang làm phiền hai vị tỷ tỷ. Chỉ là thần thiếp thấy đại công chúa khả ái dễ thương nên mới nhịn không được mà qua nhìn một chút, mong hai vị tỷ tỷ không trách tội."
Đức phi méo mặt, xì một tiếng.
Triều Thanh Diên thấy nàng ta cứ nhìn vào Vĩnh Dư, xem ra đến đây cũng là vì tiểu công chúa.
Trong cung hiện giờ đắc sủng nhất chính là nàng, mấy tháng qua hoàng thượng cũng chẳng lật thẻ ai. Lệ phi tân sủng giờ đây đã bắt đầu gấp gáp, thêm cả chuyện ngày đó ở chỗ thái hậu, xem ra nàng ta cũng biết khó lòng đoạt sủng lại lần nữa.
Đại công chúa Chu Vĩnh Dư hiện giờ là hài tử duy nhất của hoàng thượng, dù sủng hay không chỉ có đoạt được hài tử về mình thì hoàng thượng ít nhiều sẽ để ý đến nàng ta một chút.
Nhưng Triều Thanh Diên biết, ai cũng có thể nuôi dưỡng đại công chúa trừ Lệ phi.
Sau ngày trở về, Chu Chính Hàm đã dặn nàng sau này nhất định phải cẩn thận với Tương thị, vì nàng ta là người của thái hậu nương nương.
Thái hậu và hoàng thượng địch ý, chuyện này ai cũng rõ.
Dù nàng không biết ở kiếp này Chu Chính Hàm làm sao tra ra được nhiều chuyện như thế, có cảm giác hắn đã nhìn thấu được mưu đồ và phe cánh của thái hậu.
Chu Chính Hàm ở kiếp này lại làm cho nàng an tâm hơn.
Triều Thanh Diên nghĩ đến hắn, lãnh khí trên người xua đi không ít. Lệ phi bị nàng nhìn đến ngại ngùng:"An phi tỷ tỷ, tỷ không trách tội muội chứ?"
"Bổn cung làm sao có thể trách tội, nếu như được thì bổn cung cũng muốn cùng muội trò chuyện mấy câu. Chỉ tiếc là Vĩnh Dư có lẽ không thích muội..."
Lúc này mọi người mới chú ý đến vẻ không vui của đại công chúa, tiểu gia hoả ôm cứng lấy Đức phi không muốn nhìn ai, đặc biệt là Lệ phi.
Lệ phi mặt mày méo xệch:"Có, có lẽ thần thiếp cùng công chúa hơi xa lạ."
Đức phi lập tức phun ra một ngụm oán khí:"Vĩnh Dư nhà ta vừa nhìn thấy ngươi đã co rúm lại, ngươi còn ở đây lằng nhằng cái gì. Mau cút đi!"
...................
* Đức phi Tiết Nhan có xuất thân cao quý nhất trong đám phi tần của Chu Chính Hàm. Ngoài việc phụ thân là một công hầu danh vọng, mẫu thân của Tiết Nhan, Thiều Lan quận chúa là đích nữ của Bình Tri vương và lão vương phi. Hiện giờ phủ Bình Tri vương vẫn có ngoại công và hai vị cữu cữu chống đỡ, dẫn đến việc dù Đức phi miệng lưỡi không tốt cũng không có ai dám động vào. Song dù gia thế hiển hách nhưng Đức phi vẫn không làm theo ý mình, chọn việc tiến cung để làm an lòng phụ thân nơi chín suối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]