"Tiểu Hàm, Tiểu Hàm!"
Chu Chính Hàm không chịu nổi nữa, quát lớn:"Nàng câm miệng cho trẫm!"
Ngồi trên xe ngựa, Triều Thanh Diên bật cười nắc nẻ.
Ai bảo hôm qua hắn không cho nàng ngủ, một hai kêu cái gì mà gọi hắn bằng tên khác. Hôm nay nàng phải gọi cho hắn nghe đến phát chán mới thôi.
"Tiểu Hàm à~"
Chu Chính Hàm ôm mặt nàng lại, hôn chóc chóc mấy cái:"Nàng đủ chưa hả? Có phải muốn trẫm ra tay đè cái miệng nhỏ của nàng lại không?"
Triều Thanh Diên cười khúc khích, đưa tay vòng qua cổ hắn.
"Tiểu Hàm khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không làm như thế đâu."
Chu Chính Hàm:"..."
Chu Chính Hàm nghĩ đến chuyện hôm qua lay nàng dậy, bắt đầu hối hận muốn chết.
Xe ngựa đi qua lối mòn, thuận lợi xuất cung. Triều Thanh Diên chỉ đường cho thuộc hạ đánh xe, chiều muộn mới ra tới ngoại ô kinh thành. Thay hết cung trang hoa lệ, Triều Thanh Diên mặc y phục thoải mái, phong thái phóng khoáng tự tin.
Chu Chính Hàm vén rèm xe ngựa đi xuống, nhìn thấy Triều Thanh Diên hai mắt sáng lạn, vô cùng vui vẻ. Đây mới là con người thực sự của Triều Thanh Diên.
Nơi này là một sườn núi, gió mát trời đẹp.
Triều Thanh Diên dắt hắn đến gần Tử Minh doanh, tay nắm bàn tay, lòng nhẹ bẫng. Nàng chỉ về phía quân doanh xa xa:"Đây là nơi thiếp thích nhất."
Nếu như không xuyên về, hắn sẽ chỉ coi nơi này là nơi rừng bạt suối trong. Nhưng giờ phút này hắn liền nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/2922595/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.