Sắc mặt Tương Nhu tái mét không còn giọt máu, nàng ta chết trân nhìn Chu Chính Hàm.
Làm sao, làm sao hắn biết?
Hắn đã luôn biết chuyện này?
Tương Nhu run rẩy, ngồi bệt dưới sàn. Chu Chính Hàm đi đến, ánh mắt không nhìn nàng ta:"Lệ phi, ngươi từng nghĩ đến kết cục sau này của mình chưa?"
.............
"Mẫu hậu, cũng may sức khỏe người không có vấn đề gì. Nếu không nhi thần nhất định sẽ lật cả hoàng cung lên, hỏi tội Chu Chính Hàm."
Chu Chính Hoành dùng khăn ấm thấm mồ hôi cho Hạ thị, trải qua mấy ngày dưỡng bệnh, bà ta mới cảm thấy có chút sức lực. Hạ thái hậu ho thành tiếng:"Đều trách mẫu hậu nóng vội, thấy con bị cẩu hoàng đế quay tới quay lui như chong chóng. Mẫu hậu hận không thể cho hắn một đao đoạt mạng, không ngờ ngược lại hại bản thân."
Khăn trong tay Chu Chính Hoành siết lại, Hạ thị nhận thấy hàn khí trong mắt hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ:"Mẫu hậu nhẫn nại vì con. Hoành nhi, mẫu hậu không sao."
Chính Hoành nắm lấy tay bà, gục đầu xuống:"Mẫu hậu, trách nhi thần quá vô dụng. Sau này thành đại nghiệp, nhi thần sẽ hiếu thuận với người thật tốt."
Hạ thái hậu cười ôn hòa:"Sinh được ngươi, là phúc của ai gia."
Cung nhân bê tới bát cháo, Chu Chính Hoành đích thân bón cho mẫu hậu hắn. Hạ thái hậu vui vẻ, ăn hết cả bát cháo to. Ăn uống xong, Hạ thị lại hỏi hắn chuyện hôn sự với Triều gia.
"Triều Thanh Bích dù sao cũng là đích nữ tướng phủ, để nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/2922592/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.