"Tỷ bạt đãi Vĩnh Dư, khiến hoàng thượng nổi giận. Hôm nay còn muốn kéo ta chết chung với ý định ngu ngốc của tỷ sao? Đừng hòng!"
Hoàng quý phi kinh ngạc, không nhìn ra vẻ ngày thường của muội muội. Thục phi híp mắt:"Tỷ tỷ, bổn cung không muốn nhìn thấy tỷ nữa. Tỷ nên hồi cung đi."
"Mạn Sung, người làm phản rồi sao?!"
Hoàng quý phi chỉ vào nàng, không nhịn được tức tối. Cung nhân bên cạnh liền kéo hoàng quý phi, nhắc nhở chuyện chính mà bọn họ đến là làm gì. Nếu không có Thục phi, e rằng Mạn gia không còn chỗ dựa.
Hoàng quý phi liền tát nàng ta một cái:"Chẳng lẽ Mạn gia chỉ có thể dựa vào nó thôi sao? Ngươi cùng phụ thân rốt cuộc là có ý gì?!"
Thục phi không còn lạ gì chuyện này nữa, bật cười thành tiếng:"Tỷ tỷ, chỉ bằng tỷ trở về hỏi phụ thân xem có ý gì?"
Hoàng quý phi tiến tới, liền bị tâm phúc của Thục phi chặn lại:"Hoàng quý phi nương nương, người không muốn hoàng thượng biết chuyện này đâu đúng không?"
Mạn Kỳ tức đến đỏ mặt, xoay người mắng cung nhân của mình ngu ngốc rồi bỏ đi. Mạn Sung nhếch môi, giọng điệu lả lướt:"Mạn gia thật nóng tính, mới như thế đã không nhẫn nại được rồi."
Có cái gọi là, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng minh ngu. Thục phi không sợ mình không lăn lộn được ở hậu cung, chỉ sợ nhà mẹ quá ngu ngốc.
Mạn gia có hai đứa con gái làm phi tử vẫn chưa đủ, năm nay tam tiểu thư Mạn gia tròn mười bảy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hoa-long-tu-trung-sinh-chi-sung-phi/2922581/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.