Duẫn Ngôn trêu chọc hệ thống xong tâm trạng vô cùng vui vẻ, bỏ qua ánh mắt quái dị của mấy anh lính mà đem đám xác sống quy phục trước lưỡi dao tông của mình.
Khi trở lại chiếc xe thân yêu, đã thấy ba người Huỳnh Giang đứng trước xe ngấu nghiến lương khô, thấy hắn Huỳnh Giang đưa cho hắn một gói đồ ăn lớn.
"Đây là?"
"Cơm dã chiến, cậu ăn đi"
Huỳnh Giang nói rồi cắn một miếng lương khô cùng một ngụm nước. Tạ Đình không nói không rằng ngoan ngoãn ăn phần của mình để Hoàng Anh nhẹ nhàng giải thích qua với hắn.
Hoá ra từ khi thành phố có thêm tường thành thì quân đội đã luôn có chuẩn bị sẵn để khi có vấn đề thì có thể sơ tán khẩn cấp. Sự việc lần này bất ngờ nhưng thương vong lại ít hơn so với tình huống cũng là vì vậy.
Cũng may là có chuẩn bị trước đề phòng bất trắc chứ không như ai kia nghe tin chả thèm nói gì đã xác balo và đi, bỏ lại dân chúng lại trong tường thành. Phải chi tên đó chỉ cần báo lại một câu thì có lẽ sẽ chẳng ai phải chết..
Duẫn Ngôn thở dài đem món vũ khí độc lạ của mình cất đi rồi mở gói cơm quân đội ra xem có gì. Nước mắt của hắn suýt ứa ra khi thấy thành phần có cơm và món thịt lợn kho yêu dấu.
[Kí chủ, món đồ này đã ở trong doanh trại mấy tháng rồi còn chắc là ăn đc ko?]
"..." Mày đừng có khiến tao tụt hứng như vậy được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-he-thong-oanh-tac-mat-the/2694478/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.