Chúng thấy bên Duẫn Ngôn không có động thái đáp trả, nghĩ họ chỉ là những quả hồng mềm chạy tới tị nạn. Việc phá hoại mỗi lúc càng quá đáng hơn. Thậm chí còn phóng hoả, định đưa toàn bộ khu an toàn nhỏ chìm trong biển lửa.
Mọi việc bắt đầu vượt tầm kiểm soát. Người dân trong khu an toàn thời gian vừa rồi cũng đã được rèn luyện không ít. Giờ đây càng bất bình trước sự quá đáng kia.
Không ít người đưa ra ý kiến tới nói chuyện đành hoành để hai bên cùng phát triển, không ai đụng tới ai. Mọi người rèn luyện cơ thể để tự vệ trước xác sống chứ không phải là với đồng loại của mình. Phải nói, cách nói chuyện mềm mỏng của Duẫn Ngôn trong thời gian này đã góp phần thay đổi suy nghĩ của đại đã số người dân.
Họ đoàn kết, góp vốn hiểu biết của mình để nâng cấp khu an toàn thì sẽ không còn cảnh phải bữa đói bữa no như khi tiếp nhận bảo hộ từ Bạch Tuyết Nhi. Tất cả đề vì nhau, cũng là vì mình.
“Được rồi, để tôi cùng Thục và Giảng sẽ đi đàm phán. Mọi người cứ yên tâm tiếp tục công việc hằng ngày”
Duẫn Ngôn trấn an người dân. Bây giờ mỗi khi có quyết định quan trọng thì họ sẽ nói thẳng với mọi người chứ không tự ý đi làm. Để người dân yên tâm, các phần tử phá hoại cũng khó khăn gây khó dễ.
[…]
“Ngôn, cậu nghĩ bên đó sẽ như thế nào?”
“Với biểu hiện gần đây thì tôi đoán sẽ rất khó đàm phán”
Huỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-he-thong-oanh-tac-mat-the/2694373/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.