"Được được, A Ngôn nhà chúng ta là trẻ con nhất!"
Huỳnh Giang cười lớn một tiếng rồi chiều chuộng đưa tay xoa cục chíp bông Duẫn Ngôn vẫn còn đang vênh mặt đầy tự hào. Vô cùng hưởng ứng với hành động của anh trai quân nhân
Nói gì thì nói, Duẫn Ngôn vẫn là một đứa nhỏ mà thôi, lăn lộn trong mạt thế một năm nay thì cũng chỉ được hai mươi mấy cái xuân. Nếu ở thời bình thì hẳn bây giờ cậu vẫn có thể tiêu tiền và học đại học một cách bình thường.
Ở thế giới đầu tiên thiếu đi sự quan tâm của cha mẹ tạo nên một đứa trẻ lầm lì cứ mãi nhốt mình trong nhà. Nhưng, những chuyện đó đã chẳng còn gì quan trọng nữa khi ở Mạt thế này cũng đã có những người quan tâm và yêu thương cậu rồi!
Đương nhiên là có cả hệ thống, ít nhiều cũng giúp cậu vượt qua khó khăn. Dù không đáng kể.
[Ta giúp ngài rất nhiều kia mà!!] Hệ thống bức xúc nhưng nhanh chóng bị khoá mõm.
"Giang, bây giờ đem đồ về nhà thì chúng ta có thể nghịch thử trước không? Tôi thấy có pháo nữa đó!!"
"Sắp tới là mùa vụ đầu tiên của căn cứ sau cả năm nghiên cứu đấy. Đến lúc đó chúng ta có thể dùng thử. Nhưng nếu tiếng quá to thì sẽ lôi kéo xác sống đến mất thôi"
"Chà..thế thì thật đáng tiếc cho món đồ chơi đó. Nhưng rốt cuộc thì cũng sẽ được ăn ngon! Tôi muốn thịt kho tàu ăn với cơm!!"
Nụ cười toe toét của Duẫn Ngôn như liều thuốc an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-he-thong-oanh-tac-mat-the/2694358/chuong-93.html